Nguyên bản: Refraining from Harm
Tác giả:
Đức Đạt Lai Lạt Ma
Anh dịch:
Jeffrey Hopkins, Ph. D.
Chuyển ngữ: Tuệ Uyển / Wednesday, February 20, 2019
-*-
Các Phật tử tiếp nhận thệ nguyện đạo đức (giới) trong phạm
vi thứ nhất của quy y – trong Phật bảo, trong những thể trạng của thực chứng,
và trong cộng đồng tâm linh. Quy y là nền tảng cho việc thực hành đạo đức. Đức
Phật dạy chúng ta tìm nơi nương tựa thế nào từ khổ đau và giới hạn, nhưng nơi ẩn
náo tốt nhất, cội nguồn của sự bảo vệ, được thấy trong những thể trạng của sự
thực chứng được thành tựu qua việc thực
hành đạo đức, thiền tập trung, và tuệ trí (giới – định – tuệ).
Kinh điển Phật giáo giới thiệu rằng chúng ta che dấu những
phẩm chất và những thành tựu tốt đẹp của chúng ta như một ngọn đèn bên trong một
lục bình. Chúng ta không nên quảng bá nó ngoại trừ có một mục tiêu lớn lao
trong việc làm như vậy. Nó được xem là một vi phạm nhỏ với thệ nguyện xuất gia
nếu vị tu sĩ đạt được thể trạng giải thoát và nói với người nào đó rằng, “tôi
đã thành tựu sự giải thoát.” Đây là trường hợp, thật khó khăn để quyết định thể
trạng nào của kinh nghiệm nội tại mà một người khác đã đạt được. Tôi đã có cơ hội
gặp vài người đã đạt được những sự phát triển tâm linh ngoại hạng. Đã có một tu
sĩ vốn không học hỏi nhiều lắm từ tu viện Namgyel của tôi, đến Ấn Độ khoảng
1980. Vì chúng tôi biết nhau, cho nên chúng tôi ngẫu nhiên trò chuyện với nhau
vào một ngày nọ. Ông nói với tôi rằng khi ông ở trong trại lao động khổ sai của
Trung Cộng gần 18 năm, ông đã đối diện với nguy hiểm trong vài trường hợp. Tôi
nghĩ rằng ông liên hệ đến việc đe dọa tính mạng của ông. Nhưng khi tôi hỏi, “Hiểm
họa gì?” ông trả lời, “Đánh mất lòng từ bi đối với người Trung Hoa”. Ông xem đó
là hiểm họa! Hầu hết mọi người chúng ta sẽ cảm thấy tự hào khi nói với người
khác về vấn đề chúng ta đã phải căm giận thế nào, giống như chúng ta là một loại
anh hùng nào đó.
Một lạt ma từ truyền thống Drukpa Kagyu và tôi rất gần
gũi. Chúng tôi thường gặp nhau và nói chuyện vui, đùa cợt với nhau thế này thế
nọ. Trong một trường hợp, tôi đã hỏi ông về kinh nghiệm tâm linh. Ông đã nói với
tôi rằng khi còn trẻ, ông đang ở với thầy của ông, người bảo ông tiến hành việc
thực tập dự bị, lễ một trăm nghìn lạy (100.000) với Đức Phật, giáo lý và cộng đồng
tâm linh. Vào buổi sáng sớm và chiều tối, ông phải lạy nằm sấp xuống cả thân
mình trên sàn gỗ thấp. Thầy của ông đang thiền tọa trong bóng tối của một phòng
kế bên; để dối vị thầy nghĩ rằng ông đang lễ lạy phủ phục cho nên ông đã gõ nhẹ
những ngón tay vào sàn gỗ. Những năm sau đó, sau khi thầy ông đã qua đời, ông
tu tập trong một hang động, khi quán tưởng về sự ân cần to lớn của thầy mình
sau hàng năm rèn luyện ông, và ông đã lau nước mắt không ngớt. Ông hầu như kiệt
sức, nhưng rồi thì ông đã trải nghiệm linh quang, là thứ ông vẫn tiếp tục thực
hành. Tiếp theo đó, sau khi thành công các sự thực hành thiền quán, thỉnh thoảng
ông đã nhớ lại những phản chiếu sinh động quá khứ như trước mắt ông.
Đây là những chuyện
trực tiếp đầy cảm hứng đối với tôi. Rõ ràng có những hành giả ngày nay
đang hướng đến Quả Phật. Việc gặp gở những người này làm gia tăng sự ngưỡng mộ
và quyết tâm của chúng ta và qua họ giáo lý trở thành sống động. Trong cách này
cộng đồng tâm linh cung ứng những kiểu mẫu cho các hành giả tham chiếu, vốn có
thể hướng chúng ta đến sự nương tựa.
Ba thứ này – Phật bảo, những thể trạng thực chứng và giáo
lý giảng dạy về chúng (Pháp bảo), và cộng đồng tâm linh (Tăng bảo) – là những
nhân tố bên ngoài chúng ta vốn có năng lực to lớn hơn để chấm dứt khổ đau hơn
là chúng ta đang làm hiện tại. Tuy nhiên, một Phật tử không thỉnh cầu tam bảo
ban cho hạnh phúc. Đúng hơn, hạnh phúc đến từ việc đưa giáo lý vào thực tập. Đức
Phật dạy chúng ta sự nương tựa thật sự - thực tập giáo lý như thế nào – nhưng
trách nhiệm chính là ở sự thực hiện của chính chúng ta. Để tạo dựng nền tảng
cho một thể trạng tâm linh cuối cùng không có khổ đau và sự giới hạn thì chúng
ta cần dấn thân trong việc thực tập sau đây:
1- Xác
định mười điều bất thiện (xem chương hai)
2- Xác
định mười điều thiện (vốn đối lập với những điều bất thiện ấy)
3- Từ
bỏ những mười điều bất thiện và tiếp nhận mười điều thiện.
NHỮNG TRÌNH ĐỘ ĐẠO ĐỨC CỦA GIẢI THOÁT CÁ NHÂN
Vì con người có năng lực đa dạng trong việc giữ gìn những
thệ nguyện, cho nên Đức Phật diễn tả các trình độ khác nhau của việc thực hành
đạo đức. Trong đạo đức của giải thoát cá nhân, có:
-
Những người sống đời sống tại gia đình.
-
Những người đã từ bỏ đời sống gia đình để trở
thành một tu sĩ nam hay nữ.
Nếu chúng ta có khả năng duy trì sự giản dị trong đời sống,
thì ta có thể lìa bỏ cuộc sống gia đình và tiếp nhận những thệ nguyện của tu
sĩ. Nếu ta không thể duy trì cuộc sống giản dị thanh bạch nhưng có thể giữ gìn những thệ nguyện, thì ta
có thể tiếp nhận những thệ nguyện nào đó của cư sĩ cho cả đời, hay những thứ
khác chỉ trong một ngày.
LỢI ÍCH CỦA ĐẠO ĐỨC
Chúng ta thấy nhiều sự tương đồng trong đời sống tu sĩ
trong tất cả mọi tôn giáo – giản dị, dâng hiến qua cầu nguyện hay thiền tập,
và phục vụ người khác. Những tu sĩ Ki tô
giáo đặc biệt với chí nguyện phục vụ trong các lãnh vực giáo dục, sức khỏe,
cùng phúc lợi, và tu sĩ Phật giáo phải học hỏi nhiều từ những truyền thống này
của Ki tô giáo.
Việc thực hành đạo đức của giải thoát cá nhân dù tu sĩ
hay cư sĩ, đưa đến toại nguyện. Thí dụ, các tu sĩ tuân thủ với một sự kiêng
khem giới hạn – một bữa điểm tâm nhỏ, và rồi bữa trưa, không có gì sau đấy. Họ
không có quyền đòi hỏi, “Tôi muốn thức ăn này hay nọ.” Bất cứ thứ gì họ được
cúng dường trong những buổi khất thực hàng ngày, họ phải chấp nhận. Vì tu sĩ Phật
giáo không nhất thiết phải ăn chay; cho
nên bất cứ thứ gì họ nhận được, họ sẽ ăn. Đó là việc rèn luyện toại nguyện về thực phẩm. Nó giảm bớt
băn khoăn về việc nhận được thực phẩm này hay nọ. Người cư sĩ có thể bắt chước
sự thực hành này bằng việc không nhấn mạnh vào những thực phẩm đặc biệt. Ngay cả
khi giàu có, ta thật sự không thể tiêu thụ nhiều hơn người nghèo, ngoại trừ sự hao
tổn của chính bạn. Cả người giàu và nghèo có cùng một bao tử.
Liên quan đến áo quần, tu sĩ nam nữ chỉ có một bộ y áo. Để
có hơn một bộ, người tu sĩ ấy phải có sự gia hộ của một tu sĩ khác, giữ trong
lòng rằng bộ y áo có thêm ấy cũng thuộc về một người khác. Chúng tôi không thể
ăn mặc những áo quần đắc tiền. Trước khi quân Trung Cộng xâm lược, tăng ni đôi
khi mặc những áo quần quý giá, vốn đưa đến sự mua chuộc và tự lừa dối. (Trong một
phương diện, người Trung Cộng đã tử tế với chúng tôi bằng việc trừ khử những sự
hư hỏng này!) Việc giới hạn trong ăn mặc là sự thực hành về toại nguyện về áo quần. Người cư sĩ có
thể tiếp nhận một sự thực tập tương tự qua việc tiết độ trong trang phục. Nó
cũng đúng với việc trang sức. Việc đeo hơn một chiếc nhẫn trong mỗi ngón tay
thì đúng là quá nhiều! Thật sai lầm khi nghĩ rằng thật đáng giá khi tiêu dùng
nhiều hơn với thực phẩm, áo quần, và trang sức chỉ vì ta có nhiều tiền. Đúng
hơn, hãy dành nhiều hơn cho sức khỏe và giáo dục cho người nghèo. Đây không phải
là sự thúc ép của chủ nghĩa xã hội nhưng là sự tự nguyện của từ bi.
Cũng thế thật thiết yếu cho tu sĩ hài lòng với nơi cư ngụ
tương xứng. Một căn nhà trau chuốt là không được phép. Đây là được gọi là sự toại nguyện về nơi ở. Người cư sĩ có
thể tiếp nhận sự thực tập này bằng việc giảm thiểu việc đòi hỏi không ngừng nghỉ
cho một căn nhà tốt đẹp hơn và cho bàn ghế cùng các sự trang trí trong nó.
Hãy thẩm tra thái độ của ta đối với thực phẩm, áo quần,
và nơi cư trú. Bằng việc giảm thiểu sự mong đợi thì ta sẽ khuyến khích sự toại
nguyện. Năng lượng phụ trội nếu có nên dùng để hiến dâng cho việc thiền tập và
để đạt đến sự chấm dứt các vấn nạn, tương ứng với sự thật cao quý thứ tư và thứ
ba. Trong cách này, sự toại nguyện là căn bản, và hành động đưa đến được gọi là
thích thiền tập và từ bỏ.
Chúng ta nên toại nguyện trong những lãnh vực vật chất,
cho những ai bị ràng buộc với sự giới hạn, nhưng không liên quan với tâm linh,
vốn có thể được mở rộng đến vô giới hạn. Cho dù đúng rằng một con người không
thỏa mãn thì dù làm chủ cả thế giới này có thể muốn có một trung tâm du lịch ở
trên mặt trăng, thì đời sống của người ấy vẫn bị giới hạn, ngay cả tất cả những
gì có thể làm chủ được cũng là giới hạn.Tốt hơn là toại nguyện ngay từ lúc bắt
đầu. Tuy nhiên, với việc quan tâm đến lòng từ bi và vị tha thì không giới hạn,
và vì thế chúng ta không nên thỏa mãn với
mức độ mà chúng ta có. Chúng ta đúng là mâu thuẩn; trong lãnh vực tâm linh thì
chúng ta thỏa mãn với khối lượng thực tập và tiến trình nhẹ nhàng vậy là đủ,
nhưng về vật chất chúng ta luôn luôn muốn nữa và nữa. Phải nên là cách ngược lại.
Mọi người cần thực hành điều này, cho dù là cư sĩ hay tu sĩ.
Việc thực hành đạo đức của sự giải thoát cá nhân cũng hữu
ích trong việc gia tăng chánh niệm và tự quán chiếu. Nếu một tu sĩ sắp có chí
nguyện hành động nào đó ngay cả trong giấc mộng, người ấy nhận rõ “Tôi là một
tăng/ni; Tôi không nên hành động như vậy.” Chánh niệm đến từ một sự tỉnh thức
phát triển cao độ của các hành vi thân
thể và lời nói, được mang vào trong giấc mộng. Nếu chúng ta chú ý thật sâu sắc
tới hạnh kiểm của chúng ta khi ăn uống, đến và đi, đứng và ngồi, và v.v… rồi
thì một điều kiện mạnh mẽ của chánh niệm sẽ hiển hiện.
Sự thực hành đạo đức giải thoát cá nhân cũng nuôi lớn bao
dung và nhẫn nhục. Đức Phật nói rằng nhẫn nhục là hình thức cao nhất của sa môn,
và qua nó ta có thể đạt đến niết bàn. Đối với tăng ni, có bốn phẩm chất nhẫn nhục
và bao dung được duy trì:
- Nếu người nào đó đẩy ta vòng quanh, ta nên bao dung và
nhẫn nhục
- Nếu người nào đó biểu lộ sự sân hận đối với ta, ta
không nên đáp lại với sân hận
- Nếu người nào đó đánh ta, ta không nên đánh trả lại
- Nếu người nào đó lúng túng và xúc phạm ta, ta không nên
đáp lại
Những sự thực hành này làm gia tăng nhẫn nhục. Một người
đã rời bỏ đời sống thế tục nhưng làm tổn hại người khác là không dấn thân trong
một hành vi thích đáng. Có những câu chuyện về những tu sĩ ở Tây Tạng ngay cả
đi vào chiến tranh! Họ đã tự đưa mình vào trong chiến trận mặc dù giáo lý nhà
Phật đã lặp đi lặp lại rằng làm tổn hại bất cứ người nào khác chắc chắn là
không đạo đức cho một vị tu sĩ nam hay nữ.
Sự thực hành tâm linh không chỉ về những thứ bên ngoài –
thực phẩm, áo quần, hay những thứ như vậy. Sự thực hành tâm linh xảy trong tâm
chúng ta, trong trái tim chúng ta. “Sự thay đổi chân thật là ở bên trong; lìa bên
ngoài như nó là”. Nếu thái độ của chúng ta phản chiếu một cách chân thật sự
trau dồi tâm thức và con tim, thế là tốt. Tuy nhiên, nếu chúng ta chỉ làm một
màn biểu diễn về sự thành tựu tâm linh nhằm để có tiền, thí dụ thế, đó là đạo đức
giả.
Thực hành Đạo Phật có nghĩa là chuyển hóa thái độ của ta.
Những sự thực hành của tu sĩ có thể được phối hợp vào trong đời sống của cư sĩ
qua một nguyện ước mạnh mẽ, có ý thức để tránh khỏi việc làm tổn hại những người
khác, thân thể hay lời nói. Điều này đòi hỏi nhẫn nhục vốn sẽ chịu đựng sự tấn
công bằng thân thể hay lời nói.
Một sự tiếp cận dần dần là tốt hơn nhiều so với việc cố gắng
nhảy quá cao quá nhanh; bằng trái lại, sẽ có một hiểm họa và nguy cơ lớn. Trong
thời gian này, hãy cống hiến cho xã hội
và thực hành lời Phật dạy. Một khi ta đạt đến một giai tầng nào đó của kinh
nghiệm thì chúng ta có thể thực hành với
một năng lực lớn hơn nếu ta trở thành một tu sĩ. Những sự thực hành này thích hợp
với nhau từng bước một.
Thông thường sự khuyên bảo của tôi cho những người mới bắt
đầu là nhẫn nhục; có ít sự mong đợi về chính mình hơn. Quan trọng nhất hãy là một
công dân trung thực, một thành viên tốt của cộng đồng nhân loại. Cho dù ta thấu
hiểu những ý tưởng sâu sắc hay không thì điều quan trọng hãy là một con người thiện
lương bất cứ ta ở nơi nào ngay bây giờ. Chúng ta đừng quên lãng một mục tiêu lớn
hơn vì lợi ích của một thứ nhỏ hơn. Hãy xem cả hiện tại và về lâu dài, trong cùng
phương cách rằng sự thành tựu kinh tế tạm thời nên được lưu tâm trong mối quan hệ
với những nhu cầu môi trường lâu dài.
-*-
Tôi muốn nói rằng tinh hoa của lời Phật dạy có thể được thấy
hai điều:
Nếu có thể, ta nên giúp đở người
khác.
Nếu không thể làm thế, thì tối thiểu
ta không nên làm tổn hại.
Tránh việc làm tổn hại người khác là tinh hoa của giai tầng
khởi đầu trong việc sống với giáo huấn về đạo đức.
-*-
TOÁT YẾU THỰC HÀNH HÀNG NGÀY
1- Hãy
chú ý việc ta dính mắc với thức ăn, áo quần, và nơi ở, và tiếp nhận sự thực hành
tu sĩ với sự toại nguyện cho đời sống cư sĩ. Hãy hài lòng với những thực phẩm, áo
quần, và nơi ở tương xứng. Hãy sử dụng thời gian rỗi rảnh cho thiền tập vì thế ta
có thể vượt thắng nhiều vấn nạn hơn.
2- Hãy
phát triển một sự khao khát mạnh mẽ để tránh làm tổn hại người khác cho dù bằng
thân thể hay lời nói, bất chấp ta bị bối rối, xúc phạm, xỉ vả, xô đẩy, hay đánh
đập.
-*-
Ẩn Tâm Lộ, Sunday, February 24, 2019