HỎI: Ngẫu nhiên, nghệ sĩ Ngãi Vị Vị (Ai Weiwei) dự
tính hiện diện ở đây hôm nay, nhưng không được. Ngài có khuyên bảo gì đối với
ông ấy và những người đang hoạt động để làm cho Trung Hoa là một nơi tốt đẹp
hơn?
ĐÁP: Bất hạnh
thay, trong những năm gần đây và đặc biệt trong những tháng gần đây, chính quyền
Trung Cộng, qua suy nghĩ cứng nhắc của họ, đã kiểm soát chặc chẽ những nhà trí
thức và nghệ sĩ. Tôi nghĩ những người này nên nhìn về quá khứ, trong và ngay cả
trước khi Cách Mạng Văn Hóa. Trong nhiều
trường hợp, có nhiều hạn chế và đàn áp trí thức. Nhưng trí thức, tôi nghĩ, nó
là kho tàng của não bộ con người, cho nên nó không thể bị kiểm soát. Trong nhiều
năm, một số những người này bị bỏ tù hay giam lỏng tại gia, nhưng rồi thì lại
có những nhà trí thức mới, và ngay cả những người này sẽ có tự do. Cho nên ở
Trung Hoa, đất nước đông dân nhất trên thế giới, với chiều dài lịch sử và văn
hóa, những người làm việc cần cù, thì thảm kịch này đôi khi đến và biến mất. Điều
quan trọng là những người – đặc biệt là những người trí thức – không có lý do
gì để cảm thấy tuyệt vọng hay mất tinh thần; cho phải giữ tinh thần của họ và
nhiệt tình của họ.
HỎI: Đâu là sự cân bằng giữa chấp thủ vào nhà cửa
của một người và sự buông xả được Phật giáo giảng dạy? Xin hãy trình bày câu hỏi
này trên cả trình độ cá nhân – chấp thủ với trẻ em – và trên trình độ xã hội –
chấp thủ với USA.
ĐÁP: Có hai
trình độ đối với việc quan tâm đến những người khác. Một trình độ, như tôi đã đề
cập trước đây, là nhân tố sinh học. Những gì quý vị gọi là lòng trắc ẩn, hay
thái độ tình cảm, cho nên vì vậy, trình độ ấy của lòng trắc ẩn có thể được phát
triển đối với bạn bè của quý vị, chứ không với kẻ thù quý vị, vì một thái độ của
kẻ thù là tiêu cực đối với quý vị. Với truyền thống tôn giáo, kể cả Phật giáo,
khi chúng ta nói về lòng trắc ẩn, hay lòng từ bi, thì nó không hướng về tình cảm
của họ, nhưng là, tự sáng tạo. Thí dụ, một số nuôi dưỡng bản thân không phải vì
quý vị tử tế với chính quý vị mà bởi vì, một cách tự động, quý vị muốn hạnh
phúc, quý vị không muốn đau khổ.
Do vậy, những người khác cũng thế, kể cả kẻ thù của quý vị,
có cùng khát vọng và quyền vượt thắng khổ đau, để đạt được hạnh phúc. Trên căn
bản đó, chúng ta có thể mở rộng lòng từ bi của chúng ta, vì thế lòng từ bi là
không thành kiến. Lòng trắc ẩn trước là thành kiến và liên hệ rất nhiều với
dính mắc, chấp thủ. Lòng từ bi nói sau là không có dính mắc, và chấp thủ.
Cho nên một lần nọ, nhà cơ học lượng tử này đã đề cập với
tôi rằng ông không nên phát triển sự chấp trước vào lãnh vực khoa học của chính
ông. Điều đó thật tuyệt vời. Trong trường hợp của riêng tôi, tôi là một Phật tử,
nhưng tôi không nên phát triển một sự chấp trước đối với Phật giáo. Nếu tôi
phát triển một sự dính mắc đối với Phật giáo, thì tôi sẽ không thấy giá trị của
người khác một cách khách quan. Phật giáo không bao giờ khuyến khích việc phát
triển dính mắc. Chấp trước và từ bi là hai vấn đề riêng biệt.
Do vậy, nhằm để phát triển một lòng từ bi không thành kiến,
lòng từ ái và bi mẫn vô giới hạn, trước tiên ta phải tự tách riêng ra. Ta phải
có lòng bình đẳng cho tất cả - cả những kẻ thù và những người bạn. Sau đó phát
triển lòng từ bi không thành kiến. Và rồi thì cũng thường rằng người ta lẫn lộn
Phật giáo với những tôn giáo khác nào đó, và xem khát vọng như điều gì đó tiêu
cực. Khát vọng với dính mắc là tiêu cực. Chúng ta phải phát triển khát vọng với
lý trí, thí dụ, khát vọng cho sự cát tường của người khác, hay khát vọng để vượt
thắng sự khổ đau của chính ta. Điều đó là đúng. Khát vọng không có cơ sở thích
đáng là rất liên hệ với dính mắc. Loại khát vọng đó phải được giảm thiểu. Và rồi,
có sân hận. Có những loại sân hận đa dạng khác nhau – sân hận với cảm giác xấu
ác thì khác với sân hận vì lòng từ bi hay một cảm giác quan tâm. Sân hận cũng
có thể đến từ một thái độ vị kỷ, vốn có thể đưa đến bắt nạt và bóc lột người
khác. Loại thái độ vị kỷ đó là tiêu cực. Nhưng một cảm giác vị kỷ khác - cảm
giác của một tự ngã mạnh mẽ - là cần thiết. Chúng ta cần cảm giác của một tự ngã
mạnh mẽ để phát triển lòng can đảm và ý chí. Thế nên, trong thế giới tinh thần
và cảm giác, có rất nhiều loại đa dạng.
Tự nuôi dưỡng ta không phải qua việc ta thể hiện tử tế với
chính mình; đó là vì, tự nhiên, ta muốn hạnh phúc, ta không muốn khổ đau, cho
nên cảm giác chăm sóc này hiện hữu. Điều này tích cực hơn. Ngay cả niềm tin
cũng là một điều tốt, nhưng niềm tin trong một điều sai lầm – niềm tin mù quáng
– là nguy hiểm. Do vậy, niềm tin hành động với trí tuệ và thông minh là rất tốt.
Niềm tin chỉ hành động với dính mắc là tiêu cực. Thế nên, có nhiều loại đa dạng.
HỎI: Câu hỏi này đến từ một đứa bé chín tuổi – Nếu
ngài có thể giải quyết hoàn toàn một vấn nạn trên thế giới, đó sẽ là gì?
ĐÁP: Tôi không
biết. Tôi nghĩ, trong thực tế, có rất nhiều vấn nạn cùng loại mà chỉ một con
người không thể giải quyết bất cứ điều nào trong chúng. Mọi người – trên sáu tỉ
con người – phải có trách nhiệm để giải quyết những vấn nạn này.
HỎI: Ngài thấy internet có vai trò gì trong việc
hổ trợ con người trải nghiệm và khám phá một trái tim, một tâm hồn, và một vũ
trụ? Chúng ta có thể làm gì xa hơn với vai trò này?
ĐÁP: Tôi nghĩ
internet là một trong những phương cách giao tiếp rất tiến bộ. Và tôi nghĩ rằng,
một cách căn bản, nhằm để phát triển tâm thức con người trong dạng thức phức tạp
hơn, chúng ta cần nhiều thông tin. Chỉ một cảnh báo – tin tức một chiều rất tai
hại, cho nên chúng ta cần thông tin đa chiều. Nếu một nhận thức gọi là điều gì
đó tốt và một điều khác gọi là xấu, thì chúng ta cần cả hai nhận thức ấy. Điều
đó cho chúng ta cơ hội để khảo sát bởi chính chúng ta. Do vậy, ngày nay, trong
lãnh vực thông tin, Internet là tuyệt vời. Tôi nghĩ, do bởi đó, nhiều thay đổi
tích cực đang xảy ra trên hành tinh này. Không như đầu hay giữa thế kỷ hai
mươi, khi thiếu thốn thông tin rất nhiều và thế nên thật dễ dàng hơn để phát
triển những cảm xúc tiêu cực không cần thiết.
Vì vậy thông tin, vốn xây dựng một bức ảnh rõ ràng về
toàn bộ thế giới, là vô cùng lợi lạc. Tôi luôn luôn nói khi tôi gặp giới truyền
thông rằng người ta nên có những chiếc mũi dài – giống như mũi của con voi – và
nên ngữi cả những gì trước mặt chúng và, quan trọng nhất là những gì ở phía
sau, những gì đang xảy ra. Điều đó rất rất quan trọng. Họ phải thực hiện một sự
điều tra xuyên suốt những gì đang xảy ra và rồi thông báo cho công chúng, cho
thấy rằng họ đã làm việc đó một cách trung thực, chân thật, không thành kiến,
và khách quan. Điều đó rất quan trọng, đặc biệt trong xã hội dân chủ. Tôi đang
muốn nói rằng thế giới thuộc về sáu tỉ con người – không phải là những chính phủ,
và không phải bất cứ một tôn giáo đặc thù nào. Thí dụ, USA thuộc về người dân của
USA, chứ không phải thuộc về Đảng Dân Chủ hay Cộng Hòa.
Dĩ nhiên, không thể cho tất cả ba trăm triệu người của một
đất nước chi phối một quốc gia cùng một lúc, cho nên tốt nhất là chọn một số
người qua bầu cử. Một chính quyền qua bầu cử dân chủ thật sự bởi dân, do dân và
vì dân. Cung cách tốt nhất để quản trị xứ sở của quý vị là qua một hệ thống dân
chủ. Và nhằm để tạo một hệ thống dân chủ hoạt động một cách hiệu quả theo những
nguyên tắc đạo đức, đôi khi một hiến pháp là rất tốt. Mọi người bình đẳng dưới
luật pháp; vâng, xứ sở này thật sự thực hành điều đó. Tuy nhiên, đôi khi não bộ
con người là rất năng động mà ngay cả trong một hệ thống rất tốt đẹp, những rủi
ro được biết xảy ra. Do thế, những người truyền thông là quan trọng. Họ cần làm
rõ ràng những gì sai, những gì là tâm tư sai sót, những gì hư hỏng đang xảy ra
và ở đâu. Đó là những gì mà người làm truyền thông – chứ không phải chính quyền
mà những tổ chức công cộng như truyền thông – phải khảo sát và làm rõ ràng.
Trong những lãnh vực này, Internet tôi nghĩ có một vai
trò rất quan trọng. Và như tôi luôn luôn nói, người làm truyền thông cũng có một
vai trò rất quan trọng để tạo nên những quan điểm nào đó tỉnh thức hơn mà vốn
chúng ta thường quên lãng. Đạo đức luân lý là một trong những điều đó. Tôi nghĩ
kỷ thuật mới và sự lan truyền thông tin là rất tuyệt vời. Dĩ nhiên, nếu quý vị
sử dụng nó trong một cách sai lầm, thì đôi khi nó cũng tạo thêm rắc rối; nhưng
tôi nghĩ cho đến khi mà quý vị sử dụng nó một cách trung thực, chân thật, và
trong sáng, càng nhiều tin tức, càng tốt đẹp hơn. Nếu quý vị có điều gì đó để
che dấu, điều này làm nó khó khăn hơn. Nếu quý vị đạo đức giả trong những cung
cách của quý vị, thế thì quý vị phải rất, rất cẩn trọng.
HỎI: Ngài nghĩ thế giới đang trở nên tốt đẹp hơn
hay tệ hại hơn và tại sao?
ĐÁP: Tốt đẹp
hơn. Lý do là không chỉ sự quan sát của tôi. Trong năm 1996 – khoảng cuối thế kỷ
hai mươi – tôi có cơ hội tiếp xúc với cố Hoàng Thái Hậu của Anh quốc. Tuổi của
bà là chín mươi sáu. Bà đã được sanh ra vào đầu thế kỷ hai mươi, cho nên trong
một cách bà quan sát hầu như cả toàn bộ thế kỷ. Cùng lúc đó, tôi hỏi bà, “Vì
ngài đã quán sát hầu như cả toàn bộ thế kỷ, ngài nghĩ thế giới đang trở nên tốt
đẹp hơn hay tệ hại hơn, hay cũng giống như vậy?” Không do dự, bà đã nói với tôi
rằng nó đang trở nên tốt đẹp hơn. Khi bà trẻ, không có những khái niệm về nhân
quyền hay những quyền tự quyết. Bây giờ chúng trở thành phổ quát. Bà đã đưa ra hai
điều này như những thí dụ chứng minh rằng thế giới đang trở nên tốt đẹp hơn.
Với kinh nghiệm của riêng tôi, tôi nghĩ rằng vào đầu thế
kỷ hai mươi, không ai nói về tầm quan trọng của sinh quyển. Bây giờ nhiều người
biểu lộ một cách chân thành việc quan tâm cho môi trường. Điều đó là tuyệt vời.
Có ngay cả những đảng phái chính trị là những đảng xanh lục. Một lần nọ tôi gặp
gở những người từ những đảng xanh này ở New Zealand hay một quốc gia nào đó,
tôi đã nói đùa với những người ấy rằng nếu tôi vẫn ở xứ sở ấy, tôi sẽ tham gia
vào đảng xanh của họ.
Trong bất cứ trường hợp nào đi nữa, tôi nghĩ, những dấu
hiệu trưởng thành hơn. Tôi nghĩ các nhà khoa học bây giờ cũng đang nghiên cứu một
cách nghiêm chỉnh hơn trong tâm thức. Trước đây, các nhà khoa học chỉ nghiên cứu
về khoa học thô cứng – chỉ những thứ mà chúng ta có thể cân đong hay đo đếm.
Tâm thức và những cảm giác là những thứ gì đó khác biệt. Bây giờ khoa học hiện
đại đang tiến triển một cách chậm chạp, các nhà khoa học đang cho thấy một sự
quan tâm trong tâm ý – mối quan hệ nào đó giữa não bộ và tâm thức. Và cũng thế,
tôi nghĩ có một mối hòa hiệp hơn giữa những tôn giáo. Thí dụ, Đức Giáo Hoàng
John Paul II triệu tập hội nghị Assisi, nơi ngài mời những lãnh tụ của những
giáo phái Ki Tô khác nhau cũng như vài tông phái Phật giáo và Ấn giáo. Ý tưởng
về một-chân lý-một-tôn giáo dần dần chuyển thành vài-chân lý-vài-tôn giáo. Cho
nên đây là những dấu hiệu mà tôi nghĩ là rõ ràng cho một sự tiến triển và văn
minh rộng lớn hơn.
Tôi cũng nghĩ kinh nghiệm về giáo dục thật sự đã thực hiện
một sự đóng góp vô vàn để khai triển và mở rộng tâm thức chúng ta, dạy chúng ta
thấy một cách toàn diện hơn. Quý vị nghĩ gì? Và rồi chữ “từ bi”. Trước đây,
trong những tuyên bố của một nhà chính trị, tôi nghĩ không có chỗ cho từ bi. Về
sau này của thế kỷ hai mươi, tôi nhớ một trong những tuyên bố của cố nữ Thủ tướng
Anh Thatcher, bà đã đề cập từ bi và rồi bất bạo động.
Và trong đầu thế kỷ hai mươi, các nhà khoa học, viên chức,
và chính quyền hoàn toàn hăng hái để chế tạo bom hạt nhân. Bây giờ, người ta
đang nói về vấn đề giảm thiểu và đi đến việc từ bỏ hoàn toàn vũ khí hạt nhân
như thế nào. Đây là những dấu hiệu của sự tiến bộ.
*
Ẩn Tâm Lộ, Friday, June 28, 2019
Trích từ quyển The
Big Book of Happiness
HỎI VÀ ĐÁP
HỎI: Khi tâm thức tiêu cực của chúng ta mạnh quá vì thế chúng ta không thể
áp dụng những sự đối trị, chúng ta phải làm gì?
ĐÁP: Tôi nghĩ
đối với những cảm xúc tiêu cực chẳng hạn như sân hận hay sợ hãi, thì có hai loại.
Một sợ hãi nào đó là hợp lý và hữu ích và một sợ hãi nào đó là không cần thiết.
Vì vậy, một cách căn bản, tôi nghĩ thù oán sinh ra một cảm giác rất tiêu cực.
Trái lại, sân hận cũng có thể tích cực và tiêu cực, cũng như thái độ vị kỷ.
Như tôi đề cập trước đây, trong sự sợ hãi tiêu cực và sân
hận liên tục hay quá nhiều dính mắc, trong thời khắc ấy việc thực hành đối trị
là khó khăn. Thì phải có một loại trạng thái trung tính. Tôi nghĩ phương pháp dễ dàng nhất là chỉ quên
lãng đối tượng mà chúng ta cảm thấy tiêu cực, quên nó đi, chỉ quan tâm đến hơi
thở, thở vào, thở ra, chỉ thiền tập về hơi thở. Hai mươi lần, ba mươi, bốn
mươi, một trăm lần. Rồi thì sau đó, tâm thức chúng ta hơi tĩnh lặng hơn. Sau đó
có thể quán chiếu dễ dàng hơn, để áp dụng những phương pháp đối trị. Ngay thời
điểm đó, đừng nghĩ cả hai bên, hãy thiền tập về hơi thở. Sau đó một lúc tâm tư
ta sẽ tĩnh lặng hơn, rồi thì hãy nghĩ về những phía tích cực. Hãy cố gắng điều
đó. Đó là một phương pháp.
Rồi thì một cách căn bản giống như hệ thống miễn nhiễm của
chúng ta, thái độ căn bản của chúng ta là quan trọng. Nếu thái độ căn bản của
chúng ta từ bi hơn và rồi thì những sự khích động nào đó đến và đi, và không có
tác động nhiều. Thế nên, nếu thái độ căn bản của chúng ta là nghèo nàn, thì
không dễ xử trí những thứ này. Nhằm để phát triển thái độ tích cực hơn, đầu
tiên chúng ta cần tri thức. Rồi thì thứ đến là,
hãy nổ lực liên tục. Kế đến thứ ba là nhân tố thời gian. Hãy nổ lực liên
tục với tri thức trọn vẹn hơn. Hàng tuần hay hàng tháng có thể cho một kết quả
tích cực. Hàng năm có thể cần đến. Rồi thì thái độ tinh thần chính yếu của ta
có thể được chuyển hóa. Cho nên chúng ta cần nhẫn nại. Và một số hành giả của
chúng ta, một số người muốn thay đổi một cách nhanh chóng. Điều đó là không thực
tế với sự mong đợi của ta. Không thực tế. Cần thời gian. Việc định hình tâm thức
ta cần thời gian. Không dễ dàng. Câu hỏi tiếp.
HỎI: Cội nguồn sức mạnh và chịu đựng của ngài là
gì khi đối diện với sự xúc phạm?
ĐÁP: Ngủ ngon!
Ăn ngon! (Cười) Rồi thì, dĩ nhiên, những
gì tôi gọi là thiền quán (phân tích). Ah, có một số vấn đề rắc rối. Như
Shantideva nói, tôi lập lại hàng ngày câu: “Khi đối diện với thảm kịch, hãy suy
nghĩ. Rồi thì khi có cách để vượt thắng thảm kịch ấy, thế thì không cần phải lo
lắng, hãy thực hiện nổ lực để hành động về việc đó. Nếu không có cách để chiến
thắng thảm kịch, thế thì lo lắng không ích gì. Hãy chấp nhận.” Như một Phật tử,
hãy đổ thừa nghiệp. Hãy chấp nhận. Nếu bạn tin tưởng Thượng đế, với một mức độ
nào đó, với sự tôn kính, hãy đổ thừa Thượng đế.
HỎI: Phương pháp nào hữu ích nhất của việc có được
đạo đức, để động viên mọi người tất cả mọi tầng lớp, một cách cá nhân hay trong
từng nhóm, để tha thứ những lỗi lầm trước đây, và không có ý xấu đối với người
khác?
ĐÁP: Tôi nghĩ
tha thứ có lẽ liên hệ với việc chấp nhận thực tế. Điều gì đó xảy ra. Điều gì xấu
xảy ra. Hãy chấp nhận nó. Rồi thì nếu người khác làm gì đó, hãy tha thứ. Ôm ấp
cảm giác xấu thì không lợi ích gì. Tha thứ không có nghĩa là quên lãng. Hay tha
thứ không có nghĩa là chấp nhận việc làm sai trái của người khác. Tôi nghĩ tinh
yếu là không có những cảm giác tiêu cực chẳng hạn như sân hận sinh khởi đối với
người làm sai. Tha thứ không có nghĩa là ta chấp nhận việc làm sai của những
người khác. Bây giờ khi ta quan tâm đến việc làm sai, trong một số trường hợp
chúng ta cần biện pháp đối phó nhằm để chấm dứt việc làm đó. Nhưng biện pháp đối
phó nên được tiến hành với một cảm giác quan tâm cho người làm sai. Nếu ta để
người làm sai liên tục làm sai, họ sẽ bị tổn hại. Cho nên vì một cảm nhận quan
tâm, vì lòng từ bi, hãy ngừng họ lại. Hãy cố gắng để dừng lại. Hãy sử dụng những
biện pháp đối phó nào đó. Điều đó, tôi nghĩ, thật sự không để sân hận phát ra,
vì một cảm nhận quan tâm lòng từ bi. Đó là cảm nhận đúng đắn của tha thứ. Quý vị
thấy, đôi khi người ta có ấn tượng rằng sự thực hành từ bi liên hệ với một loại
ngu ngơ nào đó, không thể phân biệt giữa đúng và sai. Hay dững dưng. Không phải
như vậy.
HỎI: Thật là kinh ngạc khi thấy người Tây Tạng vẫn
còn đủ sự đồng nhất để nổi dậy chống nhà cầm quyền Trung Cộng như họ làm đầu
năm nay. Ngài có thể nói với chúng tôi những gì ngài biết về vị thế của người
Tây Tạng ở Tây Tạng trong dạng thức của bản sắc dân tộc, và sức sống của sự tồn
tại Phật giáo, sức mạnh của Phật giáo, trong họ?
ĐÁP: Tôi nghĩ bản sắc của mỗi cộng đồng nhân loại là rất
liên hệ với văn hóa và di sản văn hóa của nó. Một giáo sư đến từ Hoa Lục và rất
trung thực và không thành kiến một lần đã diễn tả, “nền văn hóa Tây Tạng mạnh
hơn nền văn hóa Trung Hoa.” Ông đã nhận xét như thế.
Thí dụ, Trung Hoa gần đây đã rất cởi mở với thế giới bên
ngoài, và bây giờ, rất nhiều người trẻ Trung Hoa đang đổ xô bắt chước nền văn
hóa phương Tây. Kể cả nền văn hóa ở đây. (Chỉ vào đầu ngài) Quý vị cũng có thể
thấy điều này trong những người Nhật Bản. Tôi nghĩ trong những người Ấn Độ, rất
ít người nhuộm tóc của họ. Dĩ nhiên, một số diễn viên cần nhuộm tóc cho phim ảnh
mà họ đang quay; nhưng trong những trường hợp khác thì rất ít người nhuộm tóc ở
Ấn Độ.
Dĩ nhiên, tôi nghĩ một cách phổ quát, thì tôi không phải
chuyên môn trong những thứ này – mà chúng ta cần nghiên cứu hơn nữa. Vì Ấn Độ
là một phần thuộc địa của đế quốc Anh, nền giáo dục Anh quốc của người Ấn Độ là
rất tốt, nhưng họ vẫn duy trì nền văn hóa của họ. Trong những người Tây Tạng,
tôi đã thấy một ít người nhuộm tóc của họ trong những màu sắc khác nhau. Nhưng
người Tây Tạng, nói chung, cũng có một nền văn hóa hữu dụng truyền thống lâu
dài. Tôi nghĩ điều đó đã cho họ một loại sức mạnh nội tại nào đó. Phật giáo cũng hổ trợ một
cách nào đó. Tôi thường phát biểu khát vọng rằng những người nào đó nên tiến
hành việc nghiên cứu để quyết định tình trạng tinh thần của những người tị nạn
– những người tị nạn từ Tây Tạng, từ Shinjang (Tân Cương) gần Bangladesh, và
cũng từ những quốc gia Phật giáo khác như Campuchia và Việt Nam. Những khác biệt
gì trong các trình độ tinh thần của họ? Tôi đã gặp một số người tị nạn từ Shinjang, những người gần sáu mươi. Thái độ của
họ và thái độ của người Tây Tạng đối với người Trung Hoa hơi khác nhau.
Tôi nghĩ điều này phải là do bởi một sự khác biệt trong
lòng từ bi. Những người Tây Tạng chúng tôi cầu nguyện và cầu nguyện cho “tất cả”,
có nghĩa là tất cả chúng sanh. Có nghĩa
là kể cả những anh chị em Trung Hoa. Qua sự tuyên truyền gần đây của chính quyền,
nhiều người Trung Hoa có cảm giác rằng những người Tây Tạng chúng tôi chống người
Hoa. Chắc chắn là không. Những người Tây Tạng chúng tôi tôn trọng dân tộc Trung
Hoa rất nhiều – như một dân tộc văn hóa, làm việc cần mẫn, và thực tiển. Bất cứ
nơi nào người Trung Hoa sống, họ cuối cùng tạo nên một phố Tàu (Chinatown), với
ngôn ngữ Trung Hoa, chữ viết Trung Hoa, và chắc chắn là với thực phẩm Trung
Hoa, thực phẩm tuyệt vời! Cho nên quý vị thấy, họ là những người làm việc cần mẫn
và văn hóa. Nhưng rồi thì, do bởi sự tuyên truyền của chính quyền, họ đã quay
sang chống lại Tây Tạng rất nhiều. Và điều đó là rất xấu, rất xấu. Cho nên tôi
muốn làm rõ điều này – chúng tôi luôn luôn tôn trọng dân tộc Trung Hoa, nhưng
chúng tôi không tôn trọng chính quyền Trung Cộng và chế độ chuyên chế. Mọi người
đều biết bản chất của loài người là yêu tự do. Chủ nghĩa chuyên chế là một chướng
ngại cho tự do. Cho nên xin vui lòng đừng hiểu sai sự ngoan cường chống lại chế
độ chuyên chế của chúng tôi. Nó không nên bị xem là hành động chống lại người
Hoa, xin quý vị.
HỎI: Những tôn giáo khác nói về sự bắt đầu và kết
thúc của thế giới. Đức Phật nói gì về điều này?
ĐÁP: Không phải
chỉ Đức Phật mà Mahavira, vị thầy của đạo Jain (Kỳ Na giáo), như tôi biết, cả hai
tin tưởng trong luật nhân quả. Cho nên luật nhân quả có nghĩa là một sự kiện
nào đó xảy ra qua những nguyên nhân của chính nó. Nguyên nhân đó cũng qua những
nguyên nhân của chính nó. Vì thế từ cung cách ấy, nguyên nhân của một sự kiện
khác thật sự là một sự kiện, của chính nguyên nhân của nó.
Bây giờ thí dụ, Big Bang, vụ nổ lớn. Thế nào đi nữa nó là
sự bắt đầu của một vũ trụ mới. Nhưng Big Bang phải có những nguyên nhân và điều
kiện của chính nó. Nhưng rõ ràng năng lượng kinh khủng, năng lượng dày đặc vốn
tạo nên Big Bang. Vậy thì năng lượng ấy đến từ đâu, nguyên nhân và điều kiện của
nó là gì, để đi đến nơi chốn bắt đầu.
Rồi thì một khía cạnh
khác là trình độ vật lý. Một khía cạnh khác là một tự ngã. Tự ngã. Một tự
ngã độc lập. Tự ngã thiết kế phức thể thân và tâm. Như tôi đã đề cập trước đây,
những phân tử căn bản của thân thể này đến từ cha mẹ đến cha mẹ đến cha mẹ đến
cha mẹ. Và vì thế nó đi đến, sự bắt đầu của thế giới, trước đó, không gian trống
rỗng, có những hạt; thậm chí là những hạt vi tế là nguyên nhân của sự phát triển
sau này. Do thế, thân-tâm ngày nay là sự tương tục căn bản của những hạt
thân-tâm liên hệ với thời điểm trước. Vì vậy nó là không có sự bắt đầu, vô thỉ.
Tương tự thế, tâm thức là một hiện tượng khác. Nó không có tướng mạo, màu sắc,
hình thức. Do vậy nó thay đổi luôn luôn. Điều đó có nghĩa là phải có những
nguyên nhân.
Người Phật tử nói không có sự bắt đầu của tự ngã, vì
không có bắt đầu của tâm thức. Nếu quý vị chấp nhận sự bắt đầu của tâm thức, thế
thì tâm thức nguyên thỉ phải đến từ những loại hiện tượng khác. Điều đó là
không hợp lý. Điều đó là căn bản những đời sống trước và sự tái sanh. Nếu quý vị
cảm thấy không thoải mái, thế thì quên nó đi. Đừng nghĩ. Bây giờ kết thúc trong
Phật giáo, trong truyền thống Phật giáo, có hai loại. Một nói, sau giai tầng Phật,
một giai tầng cao hơn, cơ thể của một người biến mất. Nhưng hầu hết mọi truyền
thống Phật giáo phủ nhận điều đó. Không có lý do gì để chấm dứt tâm thức của
chúng ta. Do vậy cho nên, quan điểm của Phật giáo, tâm thức là không có bắt đầu
và không có kết thúc, vô thỉ và vô chung.
HỎI: Mục tiêu của sự sống của tôi là gì và đặc biệt
hơn, mục tiêu sự sống của tôi được phục vụ tốt nhất trong dạng thức của một nghề nghiệp tương lai và năng lực của tôi
liên hệ với sinh kế của tôi với sự phát
triển tâm linh của tôi như thế nào? Thí dụ, ngay bây giờ, tôi làm trong một
công ty Hoa Kỳ, trong thương nghiệp, và tạo nên một cuộc sống tuyệt vời nhưng cảm
thấy không đầy đủ và vướng mắc thế nào đấy. Tôi biết đây là sáng tạo của riêng
tôi, có phải trở thành nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe hoặc y tá cho người
sắp chết sẽ phù hợp hơn với tôi trong cuộc sống này hay không? Điều này có nghĩa là trở lại trường
học và kiếm được ít tiền hơn. Nói tóm lại, bước tiếp theo của tôi là gì trong việc
nhận ra, và tiến tới, kiếp sống tới của tôi?
ĐÁP: Tôi cảm
kích câu hỏi chân thành của bạn. Rất tốt. Tôi nghĩ một cách căn bản như tôi đề
cập trước đây, có những giá trị bên ngoài, giá trị vật chất, và những giá trị
tinh thần hay giá trị bên trong. Tôi nghĩ chúng tôi nên tiến tới những giá trị
nội tại. Cho nên tôi hoàn toàn đồng ý. Việc phụng sự, những giáo viên, y tá,
đây là điều gì đó giúp đở, phục vụ một cách trực tiếp. Những thứ này thông thường
tôi gọi là những hành động từ bi. Tuyệt vời. Nhưng nếu mọi người liên hệ trong
việc điều dưỡng hay giảng dạy, thế thì tiền bạc sẽ đến từ đâu?
Chúng ta nên có những thương gia. Chúng ta nên có những
người cộng tác trong các công ty. Và tôi nghĩ những người kinh nghiệm, thông tuệ
là rất cần thiết trong lãnh vực này. Bằng khác đi, thế giới công ty sẽ sụp đổ.
Cho nên xã hội con người cần những con người đa dạng và chuyên nghiệp. Nhưng ở
đây, mọi hành động của con người, cho dù tiêu cực hay tích cực, cuối cùng tùy
thuộc vào động cơ.
Làm ra tiền, không phải từ động cơ vị kỷ hay sự không hài
lòng về lối sống xa hoa của ta, nhưng mà cũng nghĩ về thế giới và những người
nghèo. Có rất nhiều người nghèo đói ở Phi châu. Nhiều người đang đối diện với nạn
đói. Cùng là những con người. Cùng là nhân loại. Họ cũng có quyền để tồn tại.
Không chỉ tồn tại mà hạnh phúc. Chúng ta cần tiền. Thế thì câu hỏi là chúng ta
sử dụng tiền như thế nào.
Chỉ có một lối sống cá nhân xa hoa thì tôi nghĩ là sai đạo
đức. Nhưng chúng ta cũng cần tiền. Và để tiêu dùng một cách thông tuệ. Khoảng
cách này giữa giàu và nghèo là rất, rất tệ. Ở đây, bây giờ những người tỉ phú
đang gia tăng. Người nghèo vẫn nghèo, đôi khi lại nghèo hơn. Điều đó là đáng xấu
hổ, là tệ hại. Do thế, chúng ta cần tiền để giảm thiểu khoảng cách này, và cung
cấp dụng cụ và chuyên môn qua giáo dục. Rồi thì những vùng nghèo hơn, thay vì
chán chường và giận dữ, hoạt động cần mẫn cho giáo dục, cho huấn nghệ, căn cứ
trên sự tự tin. Chúng ta là những con người giống nhau, chăm sóc nhau, chúng ta
phải làm việc cần mẫn, và chúng ta phải rèn luyện. Cho nên tôi nghĩ chúng ta cần
tiền. Tôi nghĩ chúng ta làm việc. Tiến hành với động cơ chân thành và một viễn
cảnh toàn cầu. Tôi nghĩ điều đó là có thể. Đó là việc làm từ bi yêu thương. Việc
làm tích cực. Rất tốt.
HỎI: Tôi ba mươi chín tuổi, tôi là một góa phụ.
Chồng tôi chết sau một thời gian chống chỏi với ma túy và rượu. Ông quá liều
vào lúc chỉ ba mươi sáu tuổi. Tôi cần tìm sự an tĩnh tâm hồn của tôi. Tôi vật vả
với điều này mỗi ngày. Ngài có thể đề nghị những cung cách nào đó để tôi có thể
tập trung vào chính tôi để giúp tôi tìm ra một lối thoát vượt qua nổi đau đớn
và thống khổ này không? Tôi yêu cuộc sống
và tôi thích cảm thấy hạnh phúc. Tôi nhớ những cảm xúc này. Trái tim tôi nặng nề,
và tâm hồn tôi tổn thương. Ngài có thể ban cho tôi bất cứ lời khuyên nào không?
Cảm ơn.
ĐÁP: Rất buồn.
Câu chuyện buồn. Tôi không biết. Như tôi đã đề cập trong sự thực tập của chính
tôi. Tôi cũng đã trải nghiệm những thảm kịch. Điều đó đã xảy ra. Bây giờ tôi
nghĩ một điều, nếu bà lo lắng, lo lắng, lo lắng, bà vẫn như thế. Nếu người chồng
quá cố của bà thật sự yêu bà, và, tôi nghĩ, cha mẹ bà thật sự thương bà, do vậy
trong một cung cách nào đó họ biết về tình trạng tinh thần của bà hôm nay.
Nếu tâm tư bà, trạng thái tinh thần của bà thay vì ở trạng
thái này, thì hãy cố gắng để tĩnh lặng và tiến hành mọi công việc một cách bình
thường, tôi nghĩ cha mẹ bà cũng như người chồng quá cố của bà, phải cảm thấy hạnh
phúc. Nếu bà vẫn với loại tình trạng rất buồn thế này, trong cách nào đó, thì
biết rằng cha mẹ bà và bạn bè của bà cũng sẽ cảm thấy rất buồn. Do vì thảm kịch
đã xảy ra. Bây giờ tôi nghĩ thảm kịch này nên chuyển hóa sự tự tin của bà và
mang đến năng lượng mạnh hơn, đời sống của bà nên là điều gì đó hữu ích cho xã
hội, cho cộng đồng. Và qua cách ấy, bà sẽ đạt được sự tự tin hơn và vui sướng
hơn. Nếu bà vẫn buồn, buồn, buồn, thế thì không có cách nào để đạt được sự tự
tin.
Do vậy hãy làm việc cần mẫn. Và thảm kịch này, nỗi buồn
thảm này, nên được chuyển hóa thành năng lượng mới. Hãy làm việc chăm chỉ. Và
trường hợp thảm kịch của bà, trong sáu tỉ
con người, những thứ như vậy phải là vô số. Không chỉ trường hợp của riêng bà.
Như vậy bà cũng thấy lợi lạc, tôi nghĩ thế. Đôi khi một thảm kịch nào đó xảy ra
và rồi phản ứng đầu tiên của ta là, “Ô, tôi đã có kinh nghiệm loại này tệ hại
như thế nào.” Rồi nghĩ, “Ô, trong sáu tỉ người, có nhiều người khác cũng trải
nghiệm như tôi vậy, một số trường hợp thậm chí tệ hại hơn.” Điều đó đôi khi cũng
rất lợi lạc, để giảm thiểu cảm giác không thể chịu đựng nổi của bà. Rồi thì nếu
bà tin tưởng trong Thượng đế, thế thì hãy nghĩ về Thượng đế. Nếu đây là thảm kịch,
thế thì ở trình độ sâu hơn, phải có ý nghĩa nào đó. Điều đó cũng giúp đở ít nhiều.
Nếu bà là một người có tín ngưỡng, thế thì hãy sử dụng cảm nhận thông thường như
tôi đề cập trước đây. Nếu sự thảo luận đưa đến một loại tri thức hay quan tâm đến
Thượng đế, tôn giáo vô thần, thế thì tôi nghĩ luật nhân quả. Mỗi sự kiện, mỗi kinh
nghiệm xảy ra qua nguyên nhân và điều kiện của nó. Cho nên một cách chính yếu những
nguyên nhân này là do chính chúng ta tạo ra. Những hậu quả nào đó xảy ra hôm nay
do bởi những hành vi nào đó trước đây. Điều đó cũng hữu ích.
Cảm ơn.
*
Ẩn Tâm Lộ, Friday, July 19, 2019
Trích từ quyển the Big Book of Happiness
Bài liên hệ
Đức
Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (1)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (2)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (3)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (4)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (5)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (6)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (7)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (8)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (9)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (10)
Đức Đạt Lai Lạt Ma Nói Về Phật Giáo Ứng Dụng (11)
Đức Đạt Lai Lạt Ma Nói Về Phật Giáo Ứng Dụng (12)
Đức Đạt Lai Lạt Ma Nói Về Phật Giáo Ứng Dụng (13)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (2)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (3)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (4)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (5)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (6)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (7)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (8)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (9)
Đức Dalai Lama nói về Phật giáo ứng dụng (10)
Đức Đạt Lai Lạt Ma Nói Về Phật Giáo Ứng Dụng (11)
Đức Đạt Lai Lạt Ma Nói Về Phật Giáo Ứng Dụng (12)
Đức Đạt Lai Lạt Ma Nói Về Phật Giáo Ứng Dụng (13)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét