Thứ Năm, 29 tháng 5, 2025

CHƯƠNG MƯỜI BẢY: Hành Thiền: Sự Khởi đầu

 




Nguyên bản: Meditation: A Beginning
Tác giả: Đức Đạt Lai Lạt Ma
Biên
tập: Rajiv Mehrotra
Việt dịch: Quảng Cơ

Hiệu
đính: Tuệ Uyển
***


Trong chương này, chúng ta sẽ khám phá các kỹ thuật để thay đổi tâm trí từ những cách thức quen thuộc sang những cách thức đạo đức hơn. Có hai phương pháp thiền định được sử dụng trong quá trình thực hành của chúng ta. Một là thiền phân tích (thiền quán) là phương tiện giúp chúng ta làm quen với những ý tưởng và thái độ tinh thần mới. Phương pháp còn lại là thiền định tĩnh tâm (thiền chỉ), tập trung tâm trí vào một đối tượng đã chọn.

Mặc dù tất cả chúng ta đều mong muốn được hạnh phúc và muốn vượt qua đau khổ, nhưng chúng ta vẫn tiếp tục trải qua đau đớn và khổ sở. Tại sao vậy? Phật giáo dạy rằng chúng ta thật sự chủ ý tạo ra những nguyên nhân và điều kiện tạo nên sự bất hạnh của mình và thường miễn cưỡng tham gia vào các hoạt động có thể dẫn đến hạnh phúc lâu dài hơn. Làm sao có thể như vậy? Trong lối sống bình thường của mình, chúng ta để bản thân bị kiểm soát bởi những suy nghĩ và cảm xúc mạnh mẽ, từ đó dẫn đến những trạng thái tiêu cực của tâm trí. Chính vòng luẩn quẩn này khiến chúng ta không chỉ duy trì sự bất hạnh của mình mà còn của người khác. Chúng ta phải cố ý đứng lên để đảo ngược những khuynh hướng này và thay thế chúng bằng những thói quen mới. Giống như một cành mới ghép trên một cây già cuối cùng sẽ hấp thụ sức sống của cây đó và tạo ra một cây mới, chúng ta phải nuôi dưỡng những khuynh hướng mới bằng cách cố ý vun đắp những thực hành đức hạnh. Đây chính là ý nghĩa và mục đích thật sự của việc thực hành thiền tập.

Việc quán chiếu về bản chất đau khổ của cuộc sống, cân nhắc những phương pháp có thể chấm dứt sự đau khổ của chúng ta, chính là một hình thức thiền tập. Cuốn sách này là một hình thức thiền tập. Quá trình mà chúng ta chuyển đổi thái độ bản năng hơn của mình đối với cuộc sống, trạng thái tâm trí chỉ tìm cách thỏa mãn ham muốn và tránh xa sự khó chịu, là những gì chúng ta muốn nói khi sử dụng từ "thiền tập". Chúng ta có xu hướng bị tâm trí kiểm soát, đi theo nó trên con đường ích kỷ của nó. Thiền định là quá trình mà qua đó chúng ta kiểm soát được tâm trí và hướng nó theo hướng tốt đẹp hơn. Thiền định có thể được coi là một kỹ thuật mà chúng ta làm giảm sức mạnh của những thói quen suy nghĩ cũ và phát triển những thói quen mới. Do đó, chúng ta bảo vệ bản thân khỏi việc tham gia vào các hành động của tâm trí, lời nói hoặc hành động dẫn đến đau khổ. Thiền tập như vậy sẽ được sử dụng rộng rãi trong quá trình thực hành tâm linh của chúng ta.

Bản thân kỹ thuật này tự nó không phải là Phật giáo. Cũng giống như các nhạc sĩ rèn luyện đôi tay, các vận động viên rèn luyện phản xạ và kỹ thuật, các nhà ngôn ngữ học rèn luyện đôi tai, các học giả rèn luyện nhận thức của mình, chúng ta cũng vậy, chúng ta hướng dẫn tâm trí và trái tim mình.

Do đó, việc làm quen với các khía cạnh khác nhau của quá trình thực hành tâm linh của chúng ta là một hình thức thiền tập. Chỉ đọc về chúng một lần thì không mang lại nhiều lợi ích. Nếu bạn quan tâm, sẽ rất hữu ích khi liên hệ các chủ đề đã đề cập, như chúng ta đã làm trong chương trước với hành động vô đạo đức của lời nói vô nghĩa, rồi nghiên cứu chúng sâu rộng hơn để mở rộng hiểu biết của bạn. Bạn càng khám phá một chủ đề và đưa nó vào sự quán chiếu tinh thần, bạn càng hiểu sâu sắc hơn về nó. Điều này cho phép bạn đánh giá tính giá trị của nó. Nếu thông qua phân tích của mình, bạn chứng minh được điều gì đó là không giá trị, thì hãy gạt nó sang một bên. Tuy nhiên, nếu bạn thiết lập một cách độc lập - bạn xác định điều gì đó là đúng, thì đức tin của bạn vào sự thật đó có độ vững chắc mạnh mẽ. Toàn bộ quá trình nghiên cứu và xem xét này nên được coi là một hình thức thiền tập.

Chính Đức Phật đã nói, "Hỡi các tu sĩ và những người thông thái, đừng chấp nhận lời của ta chỉ vì lòng tôn kính. Quý vị nên đưa chúng vào sự phân tích phán xét và chấp nhận chúng trên cơ sở sự hiểu biết của riêng mình." Câu nói đáng chú ý này có nhiều hàm ý. Rõ ràng là Đức Phật đang nói với chúng ta rằng khi đọc một văn bản, chúng ta không chỉ nên dựa vào danh tiếng của tác giả mà còn dựa vào nội dung. Và khi nắm bắt với nội dung, chúng ta nên tập trung vào chủ đề và ý nghĩa thay vì dựa vào phong cách văn chương. Khi liên quan đến chủ đề, chúng ta nên dựa vào sự hiểu biết thực nghiệm của mình thay vì sự nắm bắt trí tuệ của mình. Nói cách khác, cuối cùng chúng ta phải phát triển nhiều hơn là kiến ​​thức hàn lâm về giáo Pháp. Chúng ta phải tích hợp các chân lý của lời dạy của Đức Phật vào sâu thẳm bản thể của mình, để chúng được phản ánh trong cuộc sống của chúng ta. Lòng từ bi sẽ không có nhiều giá trị nếu nó vẫn chỉ là một ý tưởng. Nó phải trở thành thái độ của chúng ta đối với người khác, được phản ánh trong mọi suy nghĩ và hành động của chúng ta. Và khái niệm khiêm nhường không làm giảm sự kiêu ngạo của chúng ta; nó phải trở thành trạng thái thật sự của chúng ta.

→ Sự Quen Thuộc Với Một Đối Tượng Được Chọn

Từ tiếng Tây Tạng để chỉ thiền là gom, có nghĩa là "làm quen". Khi chúng ta sử dụng thiền trên con đường tâm linh của mình, đó là để làm quen với một đối tượng được chọn. Đối tượng này không nhất thiết phải là một vật thể vật lý như hình ảnh Đức Phật hay Chúa Jesus trên cây thánh giá. "Đối tượng được chọn" có thể là một phẩm chất tinh thần như sự kiên nhẫn, mà chúng ta rèn luyện trong chính mình thông qua thiền định. Nó cũng có thể là chuyển động nhịp nhàng của hơi thở, mà chúng ta tập trung vào để làm dịu tâm trí bồn chồn của mình. Và nó có thể chỉ là phẩm chất của sự sáng suốt và hiểu biết - ý thức của chúng ta - bản chất mà chúng ta tìm cách hiểu. Tất cả các kỹ thuật này được mô tả chi tiết trong các trang tiếp theo. Nhờ những phương tiện này, kiến thức của chúng ta về đối tượng được chọn sẽ tăng lên.

Ví dụ, khi chúng ta nghiên cứu loại xe nào để mua, đọc ưu và nhược điểm của các hãng khác nhau, chúng ta phát triển cảm nhận về phẩm chất của một lựa chọn cụ thể. Bằng cách suy ngẫm về những phẩm chất này, sự trân trọng của chúng ta đối với chiếc xe này sẽ tăng lên, cũng như mong muốn sở hữu nó. Chúng ta có thể rèn luyện các đức tính như sự kiên nhẫn và lòng khoan dung theo cách tương tự. Chúng ta làm như vậy bằng cách suy ngẫm về những phẩm chất cấu thành nên sự kiên nhẫn, sự an tâm mà nó tạo ra trong chúng ta, môi trường hài hòa được tạo ra do nó, sự tôn trọng mà nó tạo ra ở người khác. Chúng ta cũng làm việc để nhận ra những nhược điểm của sự thiếu kiên nhẫn, sự tức giận và sự thiếu hài lòng mà chúng ta phải đau khổ bên trong, nỗi sợ hãi và sự thù địch mà nó mang lại cho những người xung quanh chúng ta. Bằng cách siêng năng - nhẹ nhàng theo những dòng suy nghĩ như vậy, sự kiên nhẫn của chúng ta tự nhiên phát triển, ngày càng mạnh mẽ hơn, từng ngày, từng tháng và từng năm. Quá trình thuần hóa tâm trí là một quá trình dài. Tuy nhiên, một khi chúng ta đã thành thạo sự kiên nhẫn, niềm vui có được từ nó sẽ kéo dài hơn bất kỳ chiếc xe nào

Chúng ta thật sự thường xuyên tham gia vào quá trình thiền tập như vậy trong cuộc sống hàng ngày của mình. Chúng ta đặc biệt giỏi trong việc nuôi dưỡng sự quen thuộc với những khuynh hướng bất thiện! Khi không hài lòng với ai đó, chúng ta có thể quán chiếu về những lỗi lầm của người đó và có được niềm tin ngày càng mạnh mẽ hơn về bản chất đáng ngờ của người đó. Tâm trí chúng ta vẫn tập trung vào "đối tượng" của quá trình thiền định, và do đó sự khinh miệt của chúng ta đối với người đó ngày càng tăng lên. Chúng ta cũng suy ngẫm và phát triển sự quen thuộc với các đối tượng đã chọn khi chúng ta tập trung vào một thứ gì đó hoặc một ai đó mà chúng ta đặc biệt yêu thích. Rất ít sự thúc đẩy là cần thiết để duy trì sự tập trung của chúng ta. Thật khó để duy trì sự tập trung khi nuôi dưỡng đức hạnh. Đây là một dấu hiệu chắc chắn cho thấy cảm xúc ràng buộc và ham muốn áp đảo như thế nào!

Có nhiều loại thiền. Một số loại không yêu cầu bối cảnh chính thức hoặc tư thế vật lý cụ thể. Bạn có thể thiền khi lái xe hoặc đi bộ, khi đi xe buýt hoặc tàu hỏa, và thậm chí khi tắm. Nếu bạn muốn dành một khoảng thời gian cụ thể để thực hành tâm linh tập trung hơn, thì việc dành buổi sáng sớm cho một buổi thiền chính thức sẽ có lợi, vì đó là lúc tâm trí tỉnh táo và minh mẫn nhất. Ngồi trong môi trường yên tĩnh với lưng thẳng rất hữu ích, vì điều này giúp bạn duy trì sự tập trung. Tuy nhiên, điều quan trọng cần nhớ là bạn phải nuôi dưỡng những thói quen tinh thần tốt đẹp bất cứ khi nào và bất cứ nơi nào có thể. Bạn không thể giới hạn thiền trong các buổi chính thức.

• Thiền Phân Tích (Thiền Quán)

Như tôi đã nói, có hai loại thiền được sử dụng để quán chiếu và nội tâm hóa các chủ đề mà tôi thảo luận trong cuốn sách này. Đầu tiên, là thiền phân tích. Trong hình thức thiền này, sự quen thuộc với một đối tượng đã chọn - có thể là chiếc xe bạn mong muốn hoặc lòng từ bi hoặc sự kiên nhẫn bạn muốn tạo ra - được nuôi dưỡng thông qua quá trình phân tích hợp lý. Ở đây, bạn không chỉ tập trung vào một chủ đề. Thay vào đó, bạn đang nuôi dưỡng cảm giác gần gũi hoặc thấu cảm với đối tượng đã chọn của mình bằng cách siêng năng áp dụng các khả năng phản biện của mình. Đây là hình thức thiền mà tôi sẽ nhấn mạnh khi chúng ta khám phá các chủ đề khác nhau cần được nuôi dưỡng trong quá trình thực hành tâm linh của mình. Một số chủ đề này dành riêng cho thực hành Phật giáo, một số thì không. Tuy nhiên, một khi bạn đã quen thuộc với một chủ đề thông qua phương pháp phân tích như vậy, điều quan trọng là phải tiếp tục tập trung vào chủ đề đó thông qua thiền tập để giúp nó thấm sâu hơn.

• Thiền Tập Trung (Thiền Chỉ)

Loại thứ hai là thiền chỉ. Điều này xảy ra khi chúng ta tập trung tâm trí vào một đối tượng đã chọn mà không tham gia vào quá trình phân tích hoặc suy nghĩ. Ví dụ, khi thiền về lòng từ bi, chúng ta phát triển sự thấu cảm với người khác và nỗ lực nhận ra nỗi đau khổ mà họ đang trải qua. Chúng ta thực hiện điều này thông qua thiền phân tích. Tuy nhiên, một khi chúng ta có cảm giác từ bi trong tim, một khi chúng ta thấy rằng thiền tập đã thay đổi tích cực thái độ của chúng ta đối với người khác, thì chúng ta vẫn tập trung vào cảm giác đó, mà không tham gia vào suy nghĩ. Điều này giúp đào sâu lòng từ bi của chúng ta. Khi chúng ta cảm thấy rằng cảm giác từ bi của mình đang yếu đi, chúng ta có thể tham gia lại thiền phân tích để khôi phục lại sự đồng cảm và mối quan tâm của mình trước khi quay lại thiền định.

Khi chúng ta trở nên thành thạo hơn, chúng ta có thể khéo léo chuyển đổi giữa hai hình thức thiền tập để tăng cường chất lượng mong muốn. "An tĩnh" ám chỉ kỹ thuật phát triển thiền chỉ của chúng ta đến mức chúng ta có thể tập trung một điểm vào đối tượng thiền định của mình trong thời gian dài tùy ý. Như tôi đã nói, "đối tượng của “thiền" không nhất thiết là thứ chúng ta có thể "nhìn thấy". Theo một nghĩa nào đó, người ta tập trung tâm trí mình vào đối tượng để vun đắp sự quen thuộc với nó. Thiền chỉ, giống như các hình thức thiền khác, về bản chất không có đức hạnh. Thay vào đó, chính đối tượng mà chúng ta tập trung vào và động lực mà chúng ta tham gia vào quá trình thực hành sẽ quyết định chất lượng tâm linh của thiền định. Nếu tâm trí chúng ta tập trung vào lòng từ bi, thì thiền tập là đức hạnh. Nếu tâm trí tập trung vào sự tức giận, thì thiền tập không phải là đức hạnh.

Chúng ta phải hành thiền một cách có hệ thống, vun đắp sự quen thuộc với một đối tượng đã chọn một cách dần dần. Nghiên cứu và lắng nghe những giáo thọ có trình độ là một phần quan trọng của quá trình này. Sau đó, chúng ta quán chiếu về những gì mình đã đọc hoặc nghe, xem xét kỹ lưỡng để loại bỏ mọi sự nhầm lẫn, quan niệm sai lầm hoặc nghi ngờ mà chúng ta có thể có. Bản thân quá trình này giúp tác động đến tâm trí. Sau đó, khi chúng ta tập trung vào đối tượng của mình một cách nhất quán, tâm trí của chúng ta sẽ hợp nhất với đối tượng theo cách mong muốn.

Điều quan trọng là trước khi chúng ta cố gắng thiền tập về các khía cạnh vi tế hơn của triết học Phật giáo, chúng ta có thể giữ cho tâm trí tập trung vào những chủ đề đơn giản hơn. Điều này giúp chúng ta phát triển khả năng phân tích và tập trung một điểm vào những chủ đề tinh tế như thuốc giải cho mọi đau khổ của chúng ta, sự trống rỗng của sự tồn tại cố hữu.

Hành trình tâm linh của chúng ta là một hành trình dài. Chúng ta phải lựa chọn con đường của mình một cách cẩn thận, đảm bảo rằng nó bao gồm tất cả những phương pháp dẫn chúng ta đến mục tiêu của mình. Đôi khi hành trình như dốc rất đứng. Chúng ta phải biết cách điều chỉnh bản thân theo tốc độ của sự quán chiếu sâu sắc [chậm rãi] của ốc sên đồng thời đảm bảo rằng chúng ta không quên vấn đề của người hàng xóm hoặc vấn đề của những con cá bơi trong đại dương ô nhiễm cách xa hàng ngàn dặm./.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét