Những người sắp chết và gia đình họ cần sự hỗ
trợ từ bi. Trích từ Phật giáo Tịnh độ, Mục sư Michael Tran giải thích cách cung
cấp sự hỗ trợ đó.
Nguyên tác: How to Help When Death Is Near
Tác giả: REVEREND MICHAEL TRAN
Việt dịch: Quảng Cơ
Biên tập: Tuệ Uyển
***
Bee và tôi khá thân thiết. Bà ấy đã trông nom
tôi khi tôi còn nhỏ, và cuối cùng tôi đã mời bà ấy làm tình nguyện tại ngôi
chùa địa phương. Trong hơn mười lăm năm, bà ấy đã phục vụ trong bếp của ngôi
chùa, nơi các món cà ri và món hầm của bà ấy rất được ưa chuộng tại các sự kiện
lớn. Bà ấy tiếp tục công việc của mình cho đến khi bà ấy không thể làm được
nữa.
Có một thời gian chúng tôi mất liên lạc. Tôi
biết được qua bạn bè rằng Bee đã bị bệnh và phải trải qua một cuộc phẫu thuật
lớn. Cuối cùng, bà ấy đã liên lạc được với mẹ tôi và chúng tôi đã có thể kết
nối lại trong một chuyến tham quan di tích tại một ngôi chùa gần đó. Mẹ tôi đã
nghỉ hưu và tôi đã đi làm tuyên úy Phật giáo. Khi Tết Nguyên đán đến gần, mẹ
tôi nhận được một cuộc gọi từ con trai của Bee, Shawn. Anh ấy chia sẻ rằng Bee
đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt và có thể không sống sót qua năm mới.
Shawn hỏi tôi có thể đến thăm Bee không, và tôi
đồng ý. Sau khi thu thập thông tin cần thiết, tôi thay trang phục tuyên úy và
đến bệnh viện. Khi tôi đến, Bee nằm bất động trên giường. Tôi đến gần và nói
khẽ bên tai bà ấy.
“Bee, là Michael đây,” tôi nói. “Tôi hy vọng bà
vẫn có thể nghe thấy tôi. Shawn cũng ở đây với tôi. Tôi biết bà đã bị bệnh một
thời gian. Chắc hẳn bà rất khó khăn. Tôi muốn bà biết rằng tất cả chúng tôi đều
ở đây vì bà. Đức Phật, giáo pháp và tăng đoàn luôn ở bên bạn. Những đóng góp
của bà cho ngôi chùa đã mang lại lợi ích to lớn cho cộng đồng, truyền cảm hứng
cho những người khác tham gia truyền bá giáo pháp.
“Chúng ta đều có sự liên kết, như Đức Phật đã
dạy. Tôi muốn nhắc nhở bà về việc niệm danh hiệu của Đức Phật A Di Đà. Một
trong những lời nguyện của Ngài là nếu chúng ta thành tâm niệm danh hiệu của
Ngài, chúng ta có thể được tái sinh ở Cõi Tịnh Độ.
“Lúc này, tùy bà quyết định hành trình của mình.
Điều tốt nhất bà có thể làm bây giờ là tập trung vào Đức Phật A Di Đà. Ngài đã
phát bốn mươi tám lời nguyện lớn cho chúng ta không chỉ để được tái sinh ở cõi
Tịnh Độ của Ngài mà còn để tiếp tục thực hành và đạt được giác ngộ. Bà không có
gì phải lo lắng ngay bây giờ. Con cái của bà đều đã trưởng thành, và đứa cháu gái
lớn nhất của bà đã tốt nghiệp đại học và đang đi làm. Mọi người đoàn kết và sẽ
chăm sóc chồng bà.”
Tôi dừng lại và tụng danh hiệu Đức Phật A Di Đà
trong khoảng bốn mươi phút trước khi kết thúc chuyến viếng thăm.
Vài ngày sau, tôi quay lại thăm Bee một mình,
mang theo Kinh A Di Đà. Khi tôi đến gần bà ấy, tôi nhận thấy những giọt nước
mắt đang đọng ở khóe mắt bà ấy. Trong thâm tâm, tôi biết bà ấy đã nghe mọi thứ
vào ngày hôm trước.
“Bee, là tôi đây,” tôi nói. “Tôi sẽ đọc Kinh A
Di Đà ngay bây giờ. Kinh này do Đức Phật Thích Ca Mâu Ni giảng đầu tiên mà
không cần ai yêu cầu—Ngài đã trực tiếp truyền dạy. Điều đó cho thấy tầm quan
trọng của việc duy trì mối liên hệ với Đức Phật A Di Đà.”
Sau đó, tôi đọc chậm kinh bằng tiếng mẹ đẻ của
bà ấy. Sau khi đọc xong, tôi niệm danh hiệu Đức Phật A Di Đà trong ít nhất mười
lăm phút, nhắc nhở Bee theo dõi trong tâm. Tôi lặp lại mọi điều tôi đã nói
trong những lần viếng thăm trước. Tôi hồi hướng công đức từ những lần viếng
thăm này cho sự an lành của Bee, cho dù bà ấy quyết tâm hồi phục hay chọn tái
sinh ở Cõi Tịnh Độ. Tôi cũng hồi hướng công đức cho những người đòi nợ nghiệp
chướng của Bee, hy vọng rằng, thay vì cản trở sự chuyển tiếp của bà ấy, họ sẽ
được hưởng lợi từ sự gia hộ của Đức Phật A Di Đà và được giải thoát cùng với bà
ấy.
Vào cuối tuần đó, em gái của Shawn là Pamela đã
liên lạc, hỏi tôi có muốn đi thăm Bee cùng cô ấy không. Tôi đồng ý, và chúng
tôi gặp nhau ở ICU. Tôi nhận thấy mí mắt của Bee đã mở. Y tá thông báo với tôi
rằng điều này là do cơ bắp của bà ấy đang co lại dần dần, một phần bình thường
của quá trình hấp hối.
Tôi hỏi Pam cô ấy cảm thấy thế nào, và cô ấy nói
rằng cô ấy đang dần chấp nhận cái chết sắp xảy ra của Bee. Khi cô ấy nhìn lên
để trả lời, tôi có thể thấy những giọt nước mắt trong mắt cô ấy. Tôi yêu cầu cô
ấy nói chuyện với Bee trước, và sau đó tôi sẽ theo sau.
Tôi khuyến khích Pam trấn an Bee rằng bà ấy
không còn phải lo lắng về bất cứ điều gì nữa, rằng họ sẽ chăm sóc cha của họ
(chồng của Bee) và chính họ. Tôi muốn Bee tiếp tục nghe thấy những giọng nói
quen thuộc để bà ấy cảm thấy bình tĩnh, không sợ hãi hay lo lắng. Tôi khuyến
khích Pam đọc một đoạn kinh cho Bee.
Tôi đã nói rằng cơ thể chúng ta giống như những
ngôi nhà—chúng già đi và cuối cùng, ngừng hoạt động. Có thể có những công việc còn
dang dở hoặc những thứ mà bà ấy đang bám víu, nhưng tại thời điểm này, những
chấp trước đó có thể cản trở ý định theo Đức Phật A Di Đà của bà ấy.
Tôi nhấn mạnh rằng sự tập trung của Bee chỉ nên
dành cho Phật A Di Đà. Bất kỳ ai bà ấy nhìn thấy, bất kể họ quan trọng với bà
ấy như thế nào, và bất cứ điều gì bà ấy nhìn thấy, bất kể đẹp đẽ đến đâu—nếu đó
không phải là Đức Phật A Di Đà dẫn bà ấy đến Cõi Tịnh Độ, như được mô tả trong
kinh, bà ấy không nên theo họ.
Tôi tiếp tục, “Nếu bà vẫn không thể buông bỏ,
Bee, để tôi nói cho bà biết điều này: Một ngày ở cõi Cực Lạc giống như vài trăm
năm trên trái đất. Bà có thể vừa mới đến để rửa mặt ở nơi trọ, và gia đình bà
có lẽ đang ở ngay sau bà, vì họ cũng đã nguyện sẽ được tái sinh ở Cõi Tịnh Độ.
Bà không đơn độc. Khi bà đến nơi, bà sẽ thấy tất cả những người mà bà nhớ, và
bà sẽ không còn phải chịu đựng những hạn chế của thân xác nữa. Nhưng bà phải
giữ vững ý định của mình—được tái sinh ở Cõi Tịnh Độ.”
Vào buổi tối của Tết Nguyên đán, trong khi mọi
người đang đón mừng, Bee đã ra đi thanh thản, được bao quanh bởi toàn bộ gia
đình bà ấy—con cái và cháu chắt của bà ấy.
Lấy cuộc gặp gỡ của tôi với Bee làm ví dụ, sau
đây là một số điểm chính cần cân nhắc khi giúp đỡ ai đó trong quá trình chuyển
đổi hay lâm chung:
Nói chậm
lại.
Khi nói chuyện với người đang trong quá
trình chuyển đổi tích cực, điều quan trọng là phải có những khoảng dừng dài
giữa các câu, đặc biệt là nếu người đó vẫn còn khá tỉnh táo. Giọng điệu của bạn
phải nhẹ nhàng nhưng đủ rõ ràng để gia đình có thể nghe thấy.
Nhận biết
cuộc vật vả của họ.
Không ai muốn bị bệnh, và sau một cuộc chiến
dài, người đó có thể cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Việc động viên và an ủi ở giai
đoạn này là phù hợp.
Nhắc nhở
họ rằng họ không đơn độc.
Người đó có thể không có khả năng nhìn thấy,
vì vậy điều quan trọng là phải cho họ biết bằng lời nói những người có mặt và
thậm chí nhắc đến những thành viên gia đình không có mặt ở đó nhưng đang nghĩ
đến họ. Ngoài ra, nhắc nhở họ rằng Đức Phật, Pháp và Tăng luôn ở bên họ—đặc
biệt là nếu họ đã thọ giới quy y—có thể mang lại sự an ủi lớn lao.
Hãy nói
với họ về tầm quan trọng của Tịnh Độ và lời nguyện của Đức Phật A Di Đà.
Văn bản cụ thể của lời nguyện thứ mười tám
nêu rõ: “Nếu tôi đạt được Phật quả, nhưng chúng sinh trong mười phương mong
muốn được tái sinh về cõi của tôi với lòng tin và niềm vui trọn vẹn, ngay cả
sau chi mười niệm về danh hiệu của tôi, vẫn không được tái sinh ở đó, tôi xin
không đạt được sự giác ngộ hoàn hảo. Ngoại lệ duy nhất là những người đã phạm
năm tội lớn và những người đã phỉ báng chánh pháp.” Với ý định này, bạn có thể
niệm “Nam mô A Di Đà Phật.” Có nhiều phiên bản giai điệu của bài tụng này, cả
truyền thống và hiện đại, có sẵn trực tuyến để tham khảo. Mặc dù “Namo
Amitabha” bằng tiếng Phạn, bạn có thể thoải mái sử dụng ngôn ngữ khác—chẳng hạn
như tiếng Hoa, tiếng Nhật, tiếng Việt, tiếng Hàn hoặc tiếng Tây Tạng—nếu phù
hợp hơn.
Nhắc nhở
họ rằng mọi vấn đề đều đang được giải quyết.
Nếu bệnh nhân còn việc chưa giải quyết, một
giọng nói quen thuộc có thể trấn an họ rằng mọi thứ đang được giải quyết, vì
vậy họ không cần phải lo lắng nữa.
Thể hiện
lòng biết ơn vì sự hiện diện của họ.
Bạn có thể hướng dẫn gia đình cảm ơn bệnh
nhân vì đã nuôi dạy họ trở thành chính họ, hoặc cảm ơn họ vì những gì họ đã đạt
được, v.v.
Nhẹ nhàng
nhắc nhở họ rằng cơ thể không còn hoạt động nữa,
và nó không còn cần thiết nữa. Bạn có thể sử
dụng phép so sánh. Giống như họ đang thay một chiếc xe cũ (cơ thể hiện tại)
bằng một chiếc xe mới (một cơ thể hoa sen tái sinh ở cõi Cực Lạc).
Bao gồm
cả những người đòi nợ nghiệp chướng.
Đây là những chướng ngại tiềm ẩn mà bệnh
nhân có thể phải đối mặt, chẳng hạn như mối hận thù trong quá khứ, tranh cãi,
chấn thương hoặc thậm chí là nhìn thấy những người thân yêu đã chết. Việc hồi
hướng công đức cho những chúng sinh này với hy vọng rằng họ cũng có thể được
hưởng lợi và được giải thoát cùng với bệnh nhân có thể giúp khai thông con
đường.
Liên tục
kiểm tra với gia đình.
Họ đang phải chịu đựng rất nhiều, vì vậy
việc ghi nhận những nỗ lực của họ và hỗ trợ họ có thể vô cùng hữu ích.
Lặp lại
nếu cần thiết.
Những lời nhắc nhở và thực hành này có thể
được đưa ra nhiều lần nếu cần.
Lưu ý: Tên trong bài viết này là tên giả.
***
REVEREND MICHAEL TRAN
Mục sư Michael Tran là một mục sư Phật giáo đã
thụ phong và thực hành Phật giáo trong hơn ba mươi năm. Ông đã cung cấp dịch vụ
chăm sóc tinh thần tận tụy, từ bi trong hơn mười năm và cung cấp các dịch vụ
nghi lễ Phật giáo trong hơn hai mươi năm. Ông đã nhận bằng Cử nhân Nghệ thuật
về Văn hóa Đông Á từ Đại học California, Irvine và bằng Thạc sĩ Thần học về Mục
vụ Phật giáo từ Đại học West. Mục sư Tran đã hoàn thành Giáo dục Mục vụ Lâm
sàng tại Bệnh viện USC Arcadia.
https://www.lionsroar.com/how-to-help-when-death-is-near/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét