Nguyên tác: Buddhism
Beliefs
Vì một số kiến thức nền tảng của sự tái sinh và nghiệp là hữu ích cho
sự hiểu biết Phật giáo, cho nên sau đây là một giới thiệu ngắn về các chủ đề
này được lấy từ cuốn sách của Geshe Kelsang, Tám bước để Hạnh phúc:
Tâm không phải là vật chất, cũng không phải là một sản phẩm phụ của quá
trình vật chất thuần túy, nhưng là một sự
liên tục vô tướng vốn là một thực thể riêng biệt từ cơ thể. Khi cơ thể phân hủy
sau khi chết, nhưng tâm không ngừng dứt. Mặc dù ý thức bề ngoài của chúng ta chấm
dứt, nó làm như vậy bằng cách tan biến vào một mức độ sâu sắc hơn của ý thức, gọi
là "tâm rất vi tế". Sự liên tục của tâm rất vi tế của chúng ta không
có bắt đầu và không có kết thúc, và chính là một tâm ấy, khi hoàn toàn thanh tịnh,
biến thành tâm toàn giác của một vị Phật.
Mỗi hành động chúng ta thực hiện để lại một dấu ấn, hoặc tiềm năng,
trong tâm rất vi tế của chúng ta, và mỗi tiềm năng nghiệp cuối cùng đã làm phát
sinh hiệu lực của riêng mình. Tâm ta như một lĩnh vực, và thực hiện những hành
động giống như gieo hạt giống trong lĩnh vực đó. Hành động tích cực hay đạo đức
gieo những hạt giống của hạnh phúc trong tương lai, và hành động tiêu cực hay
không đạo đức gieo những hạt giống của khổ đau trong tương lai. Mối quan hệ nhất
định giữa hành động và hệ quả này của chúng - đạo đức đem lại hạnh phúc và phi
đạo đức gây đau khổ - được biết như là "luật nhân quả". Một sự hiểu
biết của luật nhân quả là nền tảng của đạo đức Phật giáo.
Sau khi chúng ta chết tâm rất vi tế của chúng ta rời khỏi cơ thể của
chúng ta và vào trạng thái trung ấm, hoặc 'bardo' theo Tạng ngữ. Trong trạng
thái giống như giấc mơ vi tế này, chúng ta trải nghiệm nhiều ảo mộng khác nhau sinh
khởi từ các tiềm năng nghiệp đã được kích hoạt tại thời điểm cái chết của chúng
tôi. Những ảo mộng có thể là dễ chịu hay
đáng sợ tùy thuộc vào nghiệp lực chín muồi. Một khi những hạt giống nghiệp này đã
chín đầy đủ chúng thúc đẩy chúng ta tái sinh mà không có sự lựa chọn.
Điều quan trọng là phải hiểu rằng là như những chúng sanh luân hồi bình
thường chúng ta không chọn sự tái sinh của chúng ta nhưng được tái sinh hoàn
toàn phù hợp với nghiệp của chúng ta. Nếu thiện nghiệp chín muồi, chúng tôi được
tái sinh trong một tình trạng may mắn, hoặc như là một con người hay một vị trời,
nhưng nếu ác nghiệp chín muồi, chúng tôi được tái sinh trong một tình trạng thấp
hơn, như một con vật, một con ma đói, hoặc ở một địa ngục. Giống như chúng ta
đang bị thổi vào cuộc sống tương lai của chúng ta bằng những cơn gió nghiệp của
chúng ta, đôi khi kết thúc trong sự tái sinh cao hơn, đôi khi trong những tái
sinh thấp hơn.
Đây chu kỳ liên tục của cái chết và sự tái sinh mà không có
sự lựa chọn được gọi là "vòng luân hồi ', hoặc' samsara’ 'trong tiếng Phạn.
Sinh tử như một bánh xe ma thiên (Ferris wheel), đôi khi đưa chúng ta lên ba
cõi may mắn, đôi khi xuống thành ba cõi thấp. Động lực của bánh xe luân hồi là
hành động ô nhiễm của chúng ta được thúc đẩy bởi những vọng tưởng, và trung tâm
của bánh xe là chấp ngã vô minh. Khi chúng ta vẫn còn trên bánh xe này, chúng ta
phải trải qua một chu kỳ không ngừng của sự đau khổ và bất mãn, và chúng ta sẽ
không có cơ hội để trải nghiệm tinh khiết, hạnh phúc lâu dài. Tuy nhiên, bằng
cách thực hành con đường Phật giáo để giải thoát và giác ngộ, chúng ta có thể
tiêu diệt chấp ngã, do đó giải phóng chúng ta khỏi vòng luân hồi không kiểm
soát được và đạt được một trạng thái yên bình và tự do hoàn hảo.
Sau đó chúng ta sẽ được ở một vị thế để giúp đỡ người khác cũng
làm như vậy. Một lời giải thích chi tiết hơn về sự luân hồi và nghiệp chướng có
thể được tìm thấy trong cuốn sách Giới Thiệu về Phật giáo và Con Đường của An Lạc
Hạnh Phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét