Tác giả: Paulo
Coelho
Chuyển ngữ: Tuệ Uyển
***
Một lời nguyện cầu không có
hành động như một mũi tên không có cây cung.
Một hành động không có nguyện
cầu như cây cung không có mũi tên.
- Ella Wheeler Wilcox -
---
‘Tetsuya’.
Cậu
bé nhìn vào một người lạ mặt, giật mình.
‘Không
ai trong thành phố này đã từng thấy Tetsuya cầm một cây cung, ông ta đáp lại.
‘Mọi người ở đây biết ông ta là một người thợ mộc.’
‘Có
thể ông ta bỏ việc, có thể ông ta mất sự can đảm, điều ấy không quan hệ đối với
tôi, người lạ mặt nhấn mạnh. “Nhưng ông ta không thể được biết đến như một người
bắn cung giỏi nhất trong nước nếu ông ta từ bỏ nghệ thuật của ông ta. Đấy là tại
sao tôi đã đang trải qua những du hành này, để thử thách ông ta và chấm dứt tiếng
tăm mà ông ta không xứng đáng được có nữa.’
Cậu
bé thấy không có gì để bàn cãi nữa; tốt nhất là đưa người lạ mặt đến cửa hàng của
ông thợ mộc và thế thì ông ta có thể thấy với chính mắt sự sai lầm của ông ta.
Tetsuya
ở nơi làm việc phía sau nhà ông ta. Ông ta quay lại để thấy ai đang đến, nhưng
nụ cười của ông ta héo lại khi mắt ông ta nhìn thấy một túi dài mà người lạ mặt
đang mang trên lưng.
‘Đúng
chính xác những gì ông nghĩ là nó,’ người mới đến nói. Tôi không đến đây để hạ
nhục hay khiêu khích một người đã trở thành một huyền thoại. Tôi đến đây chỉ
đơn giản chứng tỏ rằng, sau tất cả những năm luyện tập, tôi đã có thể sử dụng để
đạt đến trình độ toàn hảo.’
Tetsuya
đã làm y như để lại tiếp tục việc làm của ông: ông ta vừa đang đặt những cái
chân trên một cái bàn.
‘Một
người đàn ông phục vụ như một tấm gương cho cả một thế hệ không thể lẳng lặng
biến mất như ông đã làm,’ người lạ mặt tiếp tục. ‘Tôi đã thực tập theo những gì
ông đã dạy, tôi cố gắng để tôn trọng phương thức của cây cung, đường đi của mũi
tên, tôi xứng đáng để được có ông nhìn tôi xạ tiễn. Nếu ông làm điều này, tôi sẽ
bỏ đi và tôi sẽ chẳng bao giờ nói cho bất cứ ai biết nơi tôi đã tìm ra bậc thầy
vĩ đại nhất của các bậc thầy.’
Người
lạ mặt rút từ túi ông ta một cây cung dài làm từ tre đánh bóng, với một lằn rảnh
cạn phía dưới trung tâm. Ông ta vái xá trước Tetsuya, đi ra ngoài vườn và vái
xá một lần nữa trước một nơi đặc biệt. Rồi thì ông ta rút ra một mũi tên gắn
lông chim ưng, đứng với đôi chân vững chắc trên mặt đất, để có một tư thế mạnh
mẽ cho bắn cung, và với một tay mang cây cung đến trước mặt ông ta, trong khi với
tay kia đặt mũi tên vào vị trí.
Cậu
bé lặng nhìn với lòng lẫn lộn vui sướng và ngạc nhiên. Tetsuya bây giờ ngưng
làm việc và đang nhìn người lạ mặt với một ít tò mò.
Với
mũi tên vừa vặn với dây cung, người lạ mặt đưa cây cung lên vừa đúng ngay giữa
ngực. Ông ta đưa lên phía trên đầu, và khi ông ta hạ thấp chậm rãi đôi ta ông
ta lần nữa, và bắt đầu kéo dây cung ra phía sau.
Đúng
vào lúc mũi tên đang ở ngang mặt, cây cung được giương lên hoàn toàn. Một khoảnh
khắc dường như đến tận cùng của thời gian, xạ thủ và cây cung duy trì một tư thế
tĩnh lặng hoàn toàn. Cậu bé đang nhìn vị trí nơi mũi tên đang hướng đến, nhưng
chẳng thấy gì cả.
Đột
nhiên, bàn tay trên dây cung mở ra, và cánh tay bị kéo về phía sau, cây cung
trên tay kia vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp, và mũi tên biến mất từ cảnh đó và
chỉ xuất hiện lại trong một khoảng cách phía xa.
Hãy
đi tìm nó,’ Tetsuya nói.
Cậu
bé trở lại với mũi tên: nó xuyên qua một quả cherry mà cậu ta tìm thấy trên mặt
đất, bốn mươi thước đằng xa.
Tetsuya
vái chào người xạ thủ, và đi vào một góc của phòng làm việc, và cầm lên món gì
đấy giống như một mãnh gổ mỏng manh, uốn cong tinh xảo, được gói trong một giải
da dài. Ông ta từ từ mở gói vải da và để lộ ra một cây cung tương tự như cây
cung của người lạ mặt, ngoại trừ nó để cho thấy đã được sử dụng từ lâu về trước.
‘Tôi
không có một mũi tên nào, vì thế thôi sẽ cần dùng một mũi tên của ông. Tôi sẽ
làm như ông đã yêu cầu, nhưng ông sẽ phải giữ lời hứa mà ông đã nói, không bao
giờ tiết lộ tên ngôi làng nơi tôi ở. Nếu có bất cứ một người nào hỏi ông về
tôi, hãy nói rằng, ông đã đến tận cùng của trái đất cố gắng để tìm kiếm tôi và
cuối cùng đã học được, rằng, tôi đã bị một con rắn cắn và đã chết hai ngày sau
đó.’
Người
lạ mặt gật đầu và đưa cho Tetsuya một trong những mũi tên của ông.
Tựa
một đầu của cây cung tre dài vào tường và ấn thật mạnh xuống, Tetsuya kéo căng
dây cung. Rồi thì, không nói một lời, ông ta bước đi hướng về phía núi.
Người
lạ mặt và cậu bé đi theo ông ta. Họ bước đi một giờ đồng hồ, cho đến khi gặp một
lằn nứt rộng giữa hai tảng đá qua nơi tuôn chảy một dòng sông dữ dội, mà chỉ có
thể vượt qua phía bên kia bằng một cây cầu dây đã qua bao mùa mưa nắng và gần
như đã đến thời điểm mục rã.
Hoàn
toàn yên lặng, Tetsuya bước đến giữa cây cầu, đu đưa một cách đáng sợ; ông ta
vái chào điều gì phía bên kia, chuẩn bị cung tên giống như người lạ mặt đã làm,
đưa cung lên, để trở lại ngang với ngực và buông dây cung.
Cậu
bé và người lạ mặt thấy một quả lê chin, khoảng hai mươi thước đằng xa, đã bị
mũi tên xuyên qua.
Ông
bắn xuyên một trái cherry, tôi bắn xuyên một quả lê,’ Tetsuya nói, trở lại nơi
an toàn của bờ đá. ‘Trái cherry nhỏ hơn. Ông bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách bốn
mươi thước, khoảng cách của tôi chỉ bằng phân nửa. Vì thế, ông có thể lập lại
điều tôi vừa làm. Đứng đó ở giữa cây cầu treo và làm như tôi đã làm.’
Kinh
khủng, người lạ mặt hướng đến giữa cây cầu đu đưa mục nát, khiếp vía bởi vực thẳm
thẳng đứng phía bên dưới chân ông ta. Ông ta biểu diễn cùng cử chỉ động tác của
Tetsuya và bắn về phía cây lê nhưng mũi tên đã trượt qua khoảng không.
Khi
trở lại bờ đá, ông ta nhợt nhạt như xác chết.
Tetsuya
nói rằng: “Ông có kỷ xảo, thái độ và tư thế chững chạc. ‘Ông nắm được kỷ thuật tốt
và ông đã điều khiển được cây cung, nhưng ông đã không thể điều khiển tâm tư
ông. Ông biết làm thế nào để buông cung khi tất cả những tình thế đã thích hợp,
nhưng nếu ông đang đứng trên một nơi gập ghềnh hiểm trở, ông không thể bắn
trúng mục tiêu. Người xạ thủ không thể luôn luôn chọn chiến trường, vì thế hãy
bắt đầu sự tập luyện của ông lần nữa và chuẩn bị cho những tình thế không thích
hợp. Tiếp tục trong phương thức của cây cung, đường đi của mũi tên, vì nó là
hành trình của cả cuộc đời, nhưng hãy nhớ rằng một phát tên chính xác tuyệt hảo
là rất khó khăn từ một người xạ tiễn với sự bình yên trong tâm hồn.’
Người
lạ mặt vái chào một lần nữa thật sâu, đặt lại cung tên của ông ta trong túi
dài, mang chúng trên vai, và bước đi.
Trên
đường trở về, cậu bé đắc chí hả hê.
‘Tetsuya,
ông đã chỉ cho người ấy thấy! Ông là người tuyệt vời nhất!’
‘Chúng
ta chẳng bao giờ nên phán đoán kẻ khác mà không trước nhất học hỏi để nghe và
tôn trọng người khác. Người lạ mặt là một kẻ tốt; người ấy không hạ nhục tôi
hay cố gắng để chứng tỏ ông ta giỏi hơn tôi, mặc dù ông ta có thể đã biểu lộ cảm
giác ấy. Ông ta muốn biểu diễn nghệ thuật của ông ta và để nó được công nhận, mặc
dù ông muốn gây ấn tượng rằng ông ấy đang thử thách tôi. Bên cạnh ấy, có đối diện
sự thử thách không thể đoán trước là tất cả những gì của phương hướng của cây
cung và đường đi của mũi tên, và đấy chính xác là những gì mà người lạ mặt cho
phép tôi làm hôm nay.’
‘Người
ấy nói ông là tuyệt nhất, và chính tôi cũng không biết ông là một bậc thầy về bắn
cung. Thế thì tại sao ông lại làm việc như một người thợ mộc?’
‘Bởi
vì phương hướng của cây cung vì mọi thứ, và ước mơ của tôi là để làm việc với gỗ.
Bên cạnh ấy, một người cung thủ đi theo một phương thức không cần một cây cung
hay một mũi tên hay một mục tiêu.’
‘Chẳng
có gì hứng thú đã từng xảy ra trong làng này bao giờ, và bây giờ đột nhiên ở
đây tôi đối diện với một bậc thầy của một nghệ thuật mà chẳng có ai quan tâm đến
nó nữa,’ cậu bé nói, cặp mắt cậu sáng lên. ‘Điều gì là phương hướng của cây
cung? Ông có thể dạy tôi chứ?
‘Dạy
nó thì không khó. Tôi có thể làm điều ấy trong một giờ đồng hồ, trong khi chúng
ta đi bộ trở về làng. Điều khó khăn là sự thực hành nó hằng ngày, cho tới khi cậu
đạt đến sự chính xác cần thiết.’
Đôi
mắt của cậu bé dường như đang van xin Tetsuya nói “ừ”. Ông ta bước đi trong yên
lặng gần mười lăm phút và khi ông ta nói lại, giọng của ông nghe như trẻ trung
hơn.
‘Hôm
nay tôi đã mãn nguyện. Tôi đã vinh danh đến người, mà nhiều năm về trước đã cứu
mạng sống của tôi và, do bởi điều ấy, tôi sẽ dạy cậu tất cả những quy tắc cần
thiết, nhưng tôi có thể làm hơn điều ấy. Nếu cậu thông hiểu những gì tôi nói với
cậu, cậu có thể sử dụng những lời dạy ấy như cậu mong ước. Bây giờ, một vài
phút trước đây, cậu gọi tôi là bậc thầy. Bậc thầy là gì? Tôi có thể nói là người
ấy không phải là một người nào đấy dạy bảo điều gì ấy, nhưng đấy là người nào đấy
làm cảm hứng cho người học trò làm những gì tuyệt vời nhất để khám phá một kiến
thức mà đã sẵn có trong tâm thức của anh ta.’
Và
khi họ đi xuống núi, Tetsuya giải thích phương hướng của cây cung.
-
o O o -
Người
cung thủ không chia xẻ với những người khác niềm hân hoan của cây cung và mũi
tên không bao giờ biết chính phẩm chất và nhược điểm của nó.
Vì
thể, trước khi bắt đầu bất cứ điều gì, hãy tìm ra những đồng minh của mình, những
người thích thú với những việc mình đang làm.
Tôi
không đang nói ‘hãy tìm ra những người cung thủ khác’. Tôi đang nói rằng: hãy
tìm những người với những khả năng khác, bởi vì phương hướng của cây cung thì
không khác với bất cứ cung cách nào khác mà nó đi với sự hăng hái nhiệt tình.
Đồng
minh của mình sẽ không cần thiết là những loại người để mọi người ngưỡng vọng
hay là những người khác nói rằng: ‘Chẳng có ai hơn được.’ Trái lại, họ là những
người không sợ phạm phải sai lầm và, vì thế, những ai vấp phải lỗi lầm, điều mà
tại sao việc làm của họ thường đi đến chỗ không được công nhận. Tuy thế, họ
đúng là loại người chuyển hóa thế giới và sau nhiều sai lầm, họ tìm được cách để
làm những việc mà có thể làm nên một sự khác biệt thật sự trong cộng đồng của họ.
Họ
là những người không thể ngồi khoanh tay chờ đợi cho những sự việc xảy ra để
quyết định thái độ nào nên chấp nhận; họ quyết định khi họ hành động, cảnh giác
sáng suốt rằng điều này có thể đem đến sự hiểm nguy cao độ.
Sống
với những người như thế là quan trọng cho một cung thủ bởi vì anh ta cần nhận
thức rằng trước khi đối diện với mục tiêu, anh ta phải trước nhất cảm thấy tự
do thoải mái đủ để thay đổi phương hướng khi anh ta đưa cây cung lên trước ngực.
Khi
anh ta mở bàn tay và buông dây cung, anh ta nên nói với chính mình rằng: “Khi
tôi giương cung, tôi du hành qua một con đường dài. Bây giờ, tôi buông mũi tên
này và biết rằng tôi nhận lấy những sự mạo hiểm cần thiết và đem đến sự tuyệt hảo
của tôi.’
Người
đồng minh tốt nhất là những ai không suy nghĩ giống như những người khác. Đấy
là tại sao khi chúng ta tìm những kẽ đồng hành với những ai chúng ta có thể
chia sẻ sự nhiệt tình hăng hái của chúng ta vể nghệ thuật bắn cung, tin tưởng sự
trực giác của chúng ta và không để ý đến bất cứ điều gì khác mà những kẻ khác
có thể nói đến. Người ta luôn luôn phán xét kẻ khác bằng sự đo lường với khuôn
thước giới hạn của họ, và ý kiến của những người khác thì thường đầy dẫy những
thành kiến và sợ hãi.
Hãy
đến với tất cả những ai đấy luôn thể nghiệm, mạo hiểm, tổn thương và rồi lại tiếp
tục mạo hiểm. Xa lánh những kẻ quả quyết những sự thật, những kẻ phê phán bình
phẩm những ai không suy nghĩ giống như họ, người ta chẳng bao giờ một lần làm một
hành động ngoại trừ họ chắc chắn là họ sẽ được tôn trọng vì hành động như thế,
và họ thích những điều chắc chắn đến những điều nghi ngờ.
Hãy
đến với những ai cởi mở và không sợ hãi bị khốn khổ: họ thấu hiểu rằng con người
có thể chỉ thử thách một lần họ bắt đầu nhìn ở những gì những thành viên của họ
đang làm, không phải để phán xét họ, nhưng để gợi thán phục vì sự cống hiến và
can trường của họ.
Chúng
ta có thể nghĩ rằng nghệ thuật bắn cung sẽ không có gì thích thú đến một người
thợ làm bánh hay một nông dân, nhưng tôi có thể cam đoan với cậu rằng họ sẽ giới
thiệu bất cứ điều gì họ thấy trong những gì họ làm.
Chúng
ta cũng sẽ làm giống như thế: chúng ta sẽ học những điều hay đẹp ở người thợ
làm bánh, cách xử dụng đôi tay chúng ta và làm thế nào để có một sự pha trộn,
nhào nắn các thành phần của công thức làm bánh cho đúng mức. Chúng ta sẽ học từ
những nông dân để có sự kiên nhẫn, để làm việc cần cù, để tôn trọng mùa màng thời
tiết và không chửi gió mắng mưa, nguyền rủa giông bảo, bởi vì điểu ấy chỉ tốn
thời gian.
Hãy
đến với những ai mềm mại như gỗ của cây cung và những ai thấu hiểu những dấu hiệu
chỉ dẫn mầu nhiệm trên đường đi. Họ là những người không do dự ngập ngừng để
thay đổi phương hướng khi họ gặp phải những chướng ngại không thể vượt qua, hay
khi họ thấy một cơ hội tốt hơn.
Họ
có những phẩm chất của nước: chảy quanh những tảng đá, tiếp nhận chiều hướng của
dòng sông, đôi khi thu mình trong những hồ ao cho đến khi lòng chúng được chứa
đầy để tràn đi, và chúng có thể tiếp tục con đường của chúng, bởi vì nước chẳng
bao giờ quên rằng biển cả đại dương là nơi chốn và sớm hay muộn gì chúng cũng
phải đến.
Hãy
đến với những ai chẳng bao giờ nói rằng: ‘Đúng, đấy là nó, tôi sẽ không đi xa
hơn nữa,’ bởi vì chắc chắn như mùa xuân tiếp theo mùa đông, không có điều gì chấm
dứt; sau khi đạt đến mục tiêu, chúng ta phải bắt đầu lại, luôn luôn xử dụng mọi
thứ mà chúng ta đã học được trên bước đường cuả cuộc sống.
Hãy
đến với những ai hoạt động với lòng nhiệt tình hăng hái, và bời vì bạn có thể hữu
ích cho họ như họ đối với bạn, hãy cố gắng để thông hiểu những phương pháp cùng
dụng cụ của họ và làm thế nào để những kỷ xảo của họ được cải thiện.
Do
thế, thời điểm đã đến, để gặp cây cung, mũi tên, mục tiêu, và phương thức cùng
con đường của bạn.
CÂY CUNG
Cây cung là cuộc sống: cội
nguồn của tất cả những năng lực.
Mũi tên sẽ bay đi một
ngày nào đấy.
Mục tiêu là con đường
dài phía trước.
Nhưng cây cung sẽ ở lại
với bạn, và bạn phải biết quán sát sau lưng nó.
Nó
đòi hỏi những thời điểm không hoạt động – một cây cung luôn luôn là vũ lực và dốc
hết sức lực nên có thể đánh mất sức mạnh của nó. Vì thế, hãy cho phép nó có thời
gian để ngơi nghĩ, để khôi phục lại sự ổn định vững chắc của nó; thế thì, khi bạn
giương dây cung, cây cung sẽ mãn nguyện, với tất cả sức mạnh nguyên vẹn vốn có
của nó.
Cây
cung không có lương tâm cũng không có linh tính: nó là một sự nối dài của cánh
tay và khát vọng của người cung thủ. Nó có thể phục vụ để giết chóc hay để thiền
định. Vì thế, hãy luôn luôn rõ rệt và trong sáng trong ý định của bạn.
Cây
cung thì mềm mại, uyển chuyển, nhưng có giới hạn của nó. Giương cung quá tiểm lực
của nó sẽ làm gãy cung hay làm kiệt lực cánh tay cầm nó. Do vậy, hãy cố gắng để
sống hòa hiệp cũng như điều độ với khí cụ của bạn và không bao giờ đòi hỏi những
gì quá mức khả năng mà nó có thể cống hiến.
Cây
cung ngơi nghĩ hay nằm trên tay người cung thủ, nhưng cánh tay chỉ đơn thuần là
nơi mà tất cả những cơ bắp của cơ thể, tất cả những ý định của người cung thủ,
và tất cả nổ lực của bắn cung là tập trung. Vì thế, để duy trì tư thế lịch lãm
trong khi giương cung, hãy chắc chắn là mỗi bộ phận chỉ làm những gì cần thiết
và chớ phung phí năng lượng của bạn.
Bằng
cách ấy, bạn sẽ có thể bắn nhiều mũi tên mà không mệt mỏi.
Để
thấu hiểu cây cung của bạn, nó phải trở thành một bộ phận của cánh tay bạn và
là sự nối dài tư tưởng của bạn.
MŨI TÊN
Mũi tên là ý chí.
Nó là sự kết hợp sức
mạnh của cây cung với trung tâm của mục tiêu.
Ý
chí phải trong suốt như pha lê, ngay thẳng và cân bằng. Một khi mũi tên lìa
cung, nó sẽ không trở lại, vì thế thà làm gián đoạn một cú bắn, bởi vì những động
lực hướng tới nó thì không đủ chính xác và đúng đắn, hơn là hành động một cách
thiếu cẩn trọng, đơn giản bởi vì cây cung đã được giương hoàn toàn và mục tiêu
đang chờ đợi.
Nhưng
đừng bao giờ kìm lại việc bắn mũi tên nếu tất cả sự tê liệt bạn là sự sợ hãi việc
làm nên một sai sót. Nếu bạn đã làm những động tác đúng, mở tay ra và buông dây
cung. Ngay cả nếu mũi tên không trúng mục tiêu, bạn sẽ học làm thế nào để cải
tiến sự nhắm đến mục tiêu của bạn trong lần tới.
Nếu
bạn chẳng bao giờ liều lĩnh, bạn sẽ không bao giờ biết những gì cần thiết để
thay đổi và cải tiến.
Mỗi
mũi tên bắn đi để lại một kinh nghiệm trong tim bạn, và tổng cộng những kinh
nghiệm ấy sẽ làm cho bạn bắn cung ngày càng tốt hơn.
MỤC TIÊU
Mục tiêu là đối tượng
cần được đạt đến.
Nó
được chọn bởi người cung thủ và mặc dù nó là một quãng đường dài, chúng ta
không thể phàn nàn nó khi chúng ta bắn không trúng mục tiêu. Trong điều này nằm
trên điều xinh đẹp của phương cách của cây cung: bạn có thể chẳng bao giờ bào
chửa cho chính mình bằng cách nói rằng đối thủ thì mạnh hơn bạn.
Bạn
là người đã chọn mục tiêu và bạn chịu trách nhiệm vì nó.
Mục
tiêu có thể lớn hơn, nhỏ hơn, phía phải hay phía trái, nhưng bạn phải luôn luôn
đứng trước nó, tôn trọng nó và mang nó gần hơn trong thâm tâm. Chỉ khi nào nó ở
tại đầu mũi tên thì bạn mới nên buông dây cung.
Nếu
bạn nghĩ mục tiêu như kẻ thù, bạn có thể bắn trúng mục tiêu một cách thiện xạ,
nhưng bạn sẽ không nâng cao bất cứ điều gì trong lòng bạn. Bạn sẽ đi qua cuộc đời
cố gắng duy nhất để đặt một mũi tên trong trung tâm của một mãnh giấy hay gỗ,
điều thật sự không có điểm nào, hay mục tiêu vô hình trên bia ngắm cũng vô
hình. Và khi bạn bên cạnh cùng với những người khác, bạn sẽ dành thời gian của
bạn phàn nàn rằng bạn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì thích thú.
Đấy
là tại sao bạn phải chọn một mục tiêu cho bạn, hành động tích cực nhất để đạt mục
tiêu, và luôn luôn quan tâm nó với sự tôn trọng chân giá trị; bạn cần biết nó ý
nghĩa là gì và năng nổ, rèn luyện cùng trực giác ít nhiều thế nào được yêu cầu
cho phần của bạn.
Khi
bạn nhìn vào mục tiêu, đừng tập trung vào nó mà thôi, nhưng trên mọi thứ xảy ra
chung quanh nó, bởi gì mũi tên, khi nó được bắn đi, nó sẽ bị ảnh hưởng bởi những
nhân tố như gió, sức nặng, và khoảng cách nếu bạn không lường chúng, bạn sẽ thất
bại.
Bạn
phải hiểu mục tiêu. Bạn cần hỏi bạn luôn luôn rằng: “Nếu mình là mục tiêu, mình
sẽ ở chỗ nào? Nó muốn được bắn trúng như thế nào, để cho người bắn cung một niềm
danh dự mà người ấy đáng được hưởng?
Mục
tiêu chỉ tồn tại nếu người bắn cung tồn tại. Những gì minh chứng cho sự hiện diện
của nó là khát vọng của người bắn cung để bắn trúng nó, bằng khác đi nó chỉ đơn
thuần là một mục tiêu vô tri giác nhạt nhẽo, một mãnh giấy hay gỗ tầm thường vô
nghĩa.
Đúng
như mũi tên tìm mục tiêu, vì mục tiêu cũng tìm mũi tên, bởi vì mũi tên đã cho ý
nghĩa cho sự hiện diện của nó; nó không là chỉ là một mãnh giấy đơn thuần nữa;
đối với người bắn cung, nó là trung tâm của vũ trụ.
TƯ THẾ
Một
khi bạn đã hiểu cây cung, mũi tên và mục tiêu, bạn phải có sự trầm tĩnh và tao
nhã cần thiết để học cách bắn cung như thế nào.
Sự
trầm tĩnh đến từ trái tim. Mặc dù trái tim thường bị thiên lệch bởi những tư tưởng
mông lung, nó biết rằng – qua một tư thế đúng – nó sẽ có thể hành động một cách
tốt nhất.
Sự
tao nhã lịch lãm cừ khôi không là những gì hời hợt cạn cợt, nhưng là cung cách
mà người ấy có thể làm để vinh danh đến đời sống và việc làm của mình. Nếu bạn
thỉnh thoảng thấy tư thế không thoải mái, đừng nghĩ nó là sai hay giả tạo; nó
là thực tế bởi vì nó thì khó khăn.
Nó
cho phép mục tiêu cảm thấy vinh dự bởi chân giá trị của người bắn cung.
Sự
lịch lãm tao nhã cừ khôi không là tư thế thoải mái nhất, nhưng nó là tư thế tuyệt
nhất nếu cú bắn được toàn hảo.
Sự
cừ khôi được đạt đến khi mọi thứ thừa thải được loại bỏ, và người bắn cung khám
phá ra tính đơn giản và tập trung; tư thế giản dị hơn và càng điềm tỉnh hơn,
thì càng đẹp hơn.
Tuyết
đáng yêu bởi vì nó chỉ có một màu, biển cả đáng yêu bởi vì nó xuất hiện là một
bề mặt hoàn toàn bằng thẳng, nhưng cả biển và tuyết thì sâu sắc và biết những
phẩm chất của chính nó.
CẦM MŨI TÊN NHƯ THẾ
NÀO
Đề giữ mũi tên liền lũy với
mục tiêu của chính bạn.
Bạn
phải nhìn suốt chiều dài của mũi tên, kiểm soát những sợi lông điều khiển hướng
bay của nó ở đúng vị trí, và chắc chắn mũi tên là sắc bén.
Bảo
đảm rằng nó thẳng và nó không bị bẻ cong hay hư hại bởi lần bắn trước đây.
Trong
sự mộc mạc và nhẹ nhàng của nó, mũi tên có thể xuất hiện mong manh, nhưng sức mạnh
của người bắn cung có nghĩa nó có thể mang năng lượng của thân thể và tâm tư
người bắn một con đường dài.
Huyền
thoại của nó là một mũi tên một lần đánh đắm một chiếc thuyền, bởi vì người bắn
cung biết nơi nào gỗ mong manh nhất và thế là nó tạo nên một lỗ hỗng cho phép
nước tuồn một cách im lặng vào lỗ ấy, vì vậy làm tan vở đe dọa của những ai muốn
xâm chiếm ngôi làng cuả ông ta.
Mũi
tên là ý định rời khỏi tay người bắn cung và cắm vào mục tiêu, là thế đấy, nó tự
do trong đường bay của nó và sẽ theo hướng đã được chọn cho nó khi nó được thả
ra.
Nó
sẽ bị ảnh hưởng của gió và bởi lực hấp dẫn, nhưng đấy là phần của hướng bay mũi
tên; một chiếc lá không ngừng là chiếc lá chỉ bởi vì một cơn bảo kép nó ra khỏi
cành cây.
Ý
định của một người nên là toàn hảo, thẳng thắn, bén nhọn, vững vàng, và chính
xác. Không ai có thể làm nó ngừng lại khi nó xuyên qua không gian chia cách nó
với mục tiêu.
NẮM GIỮ CÂY CUNG
Hãy giữ sự trầm tĩnh và thở
sâu.
Mỗi thời khắc sẽ được
chú ý bởi những đồng minh của bạn, họ sẽ giúp đở nếu bạn cần.
Nhưng
đừng quên rằng đối thủ của bạn cũng đang theo dõi bạn, và hắn ta biết sự khác
nhau giữa cánh tay vững vàng và cánh tay không vững vàng: vì thế, nếu bạn căng
thẳng, nên thở sâu, bởi vì điều ấy sẽ giúp bạn tập trung ở mỗi giai đoạn.
Ở
thời khắc khi lấy cung lên và đặt vào vị trí - một cách lịch lãm – trước thân
thể bạn, hãy cố gắng tỉnh táo trong tâm thức bạn từng giai đoạn nó sẽ đưa đến sự
chuẩn bị cho mũi bắn ấy.
Nhưng
làm điều này mà không căng thẳng, bởi vì không thể giữ tất cả nhưng quy tắc
trong đầu bạn; với một tâm tư tĩnh lặng, khi bạn ôn lại từng giai đoạn, bạn sẽ
thấy một lần nữa tất cả những thời điểm khó khăn và làm thế nào để vượt thắng
chúng.
Điều
này sẽ cho bạn sự tin tưởng và cánh tay bạn không run nữa.
GIƯƠNG DÂY CUNG NHƯ THẾ NÀO
Cây cung là một nhạc khí, và
âm thanh của nó được biểu lộ từ dây cung.
Dây
cung là một vật lớn, nhưng mũi tên chỉ chạm vào một điểm trên nó, và tất cả những
kiến thức cùng kinh nghiệm của cung thủ nên tập trung vào một điểm nhỏ bé ấy.
Nếu
người bắn cung nghiêng nhẹ bên phải hay bên trái, nếu điểm ấy là ở trên hay ở
dưới đường đi của cú bắn, ông ta không bao giờ bắn trúng mục tiêu.
Vì
thế, khi bạn giương cung, hãy giống như một nhạc công xử dụng nhạc khí.
Trong
âm nhạc, thời gian thì quan trọng hơn không gian; một tập họp những nốt nhạc
trên giấy không có nghĩa gì cả, nhưng nhạc công hay người có thể đọc những gì
được viết ở đấy có thể chuyển biến những dòng nốt ấy thành âm thanh và nhịp điệu.
Giống
như người xạ thủ minh chứng sự hiện diện của mục tiêu, vì thế mũi tên chứng
minh sự hiện diện của cây cung: bạn có thể vứt một mũi tên với cánh tay của bạn,
nhưng cây cung không có một mũi tên thì không dùng vào việc gì được.
Vì
thế, khi mở cánh tay bạn ra, đừng tự nghĩ như bạn kéo cung. Hãy nghĩ về mũi tên
như một trung tâm tĩnh lặng và bạn đang cố gắng để mang phần cuối của cây cung
và dây cung gần lại với nhau.
Chạm
vào dây cung một cách lịch lãm; yêu cầu sự hợp tác của nó.
NHÌN VÀO MỤC TIÊU NHƯ THẾ
NÀO
Nhiều
nhà bắn cung phàn nàn rằng, mặc dù đã thực tập nghệ thuật bắn cung đã nhiều năm,
họ vẫn cảm thấy trái tim họ đập một cách băn khoăn, cánh tay họ run rẩy và ý định
của họ thất bại.
Họ
cần hiểu rằng một cây cung hay một mũi tên không thể thay đổi gì, nhưng nghệ
thuật bắn cung làm cho sai sót của chúng ta rõ ràng hơn.
Một
ngày nào đấy khi bạn chẳng còn yêu đời nữa, ý định của bạn sẽ rối loạn, và khó
khăn.
Bạn
sẽ thấy rằng bạn thiếu một sức mạnh để kéo giây cung hoàn toàn, rằng bạn không
thể làm cho cây cung uốn cong như nó phải là.
Và
khi bạn thấy rằng ý định của bạn thì nghèo nàn ở buổi sáng ấy, bạn sẽ cố gắng để
tìm hiểu nguyên nhân nào đã làm nên tính mơ hồ như thế; điều này có nghĩa là bạn
đối diện với vấn đề đang làm khó khăn cho bạn, cho đến lúc ấy, nó vẫn còn ẩn nấp.
Chiều
hướng ngược lại cũng có thể xảy ra: mục tiêu của bạn là đúng đắn chân thật, dây
cung rung lên như một nhạc khí, những con chim đang hót vang chung quanh. Rồi
thì bạn nhận ra rằng bạn đang hành động một cách tuyệt nhất.
Mặc
dù thế, đừng cho phép bạn bị lôi cuốn bởi kết quả mà bạn đã bắn trong buổi
sáng, cho dù nó xấu hay tốt. Còn rất nhiều ngày phía trước, va mỗi mũi tên là một
đời sống trong chính nó.
Hãy
dùng những thời khắc bất hạnh, rủi ro, thất bại để khám phá những gì làm bạn
giao động. Hãy lấy những thời điểm hạnh phúc, may mắn, thành công để tìm ra con
đường của bạn đến sự an bình nội tại.
Nhưng
đừng rút lui cả sự sợ hãi hay mừng vui: con đường của một cây cung không có chấm
dứt.
THỜI KHẮC CHO TÊN LÌA CUNG
Có
hai loại buông tên.
Trước
tiên là cú bắn với một sự chính xác tuyệt hảo, nhưng không có bất cứ một tâm
linh nào. Trong trường hợp này, mặc dù người bắn cung có có một sự tinh thông
tuyệt vời về kỷ thuật, ông ta đã tập trung duy nhất trên mục tiêu và do bởi điều
này ông ta không tiến hóa, ông ta trở nên chai cứng, nhạt nhẽo, ông ta không
tìm được cách để lớn lên, và, một ngày nào đấy, ông ta sẽ từ bỏ phương cách của
cung tên bởi vì ông ta thấy rằng mọi thứ đã trở nên đơn thuần như thói quen thường
ngày.
Thứ
hai là cú bắn mà người ấy hành động với tâm linh. Khi mục tiêu của người bắn
cung được chuyển biến trong đường bay của mũi tên, tay của ông ta mở ra vào
đúng thời điểm, âm thanh của dây cung như tiếng chim kêu, và động tác bắn cung
là điều gì trên một khoảng cách kích thích, khuấy động, gợi hứng-ngược đời đúng
mức- một sự trở lại và hòa nhập vào chính mình.
Bạn
biết nổ lực nó cần để giương cung, để thở một cách đúng đắn, để tập trung vào mục
tiêu, để được trong sáng ý định của bạn, để duy trì tư thế lịch lãm, để tôn trọng
mục tiêu, nhưng bạn cũng cần hiểu rằng không có điều gì trên thế giới này ở lại
với chúng ta dài lâu: tại một thời điểm cho phép, bạn sẽ phải buông tay và cho
phép ý định của bạn theo nhân duyên, theo điều kiện, theo ước mơ, theo định ước,
hay theo định mệnh của nó.
Vì
thế, mũi tên phải lìa cung, cho dù bạn yêu tất cả những bước đã hướng bạn đến
tư thế lịch lãm, và ý định đúng đắn bao nhiêu; và cho dù bạn đã cảm hứng những
cánh lông, mũi tên, sự bén nhọn của nó bao nhiêu.
Tuy nhiên, nó không thể lìa cung trước khi người bắn cung
sẵn sàng để bắn, bởi vì sự bay của nó sẽ là quá vội. Nó không thể lìa cung sau
khi tư thế và tập trung chính xác đã được đạt đến bởi vì thân thể sẽ không thể
chịu đựng tác động và cánh tay sẽ bắt đầu rung lên.
Nó
phải lìa cung tại thời điểm khi cây cung, người bắn và mục tiêu ở tại cùng một
điểm trong vũ trụ: đấy được gọi là sự cảm hứng.
-
o O o -
BÀI HỌC THUỘC LÒNG
Động
tác là hiện thân của động từ, đấy là, một hành động biểu lộ của một tư tưởng.
Một
điệu bộ nhỏ nhoi sẽ phản bội chúng ta, vì thế chúng ta phải xóa đi mọi thứ, hãy
nghĩ về những chi tiết, hãy học kỷ thuật trong một phương pháp như thế nào để
nó trở thành trực giác. Trực giác chẳng có liên hệ gì với sự lập lại sáo mòn,
nhưng là một trạng thái của tâm thức vượt tầm kỷ thuật.
Do
vậy, sau khi luyện tập thật nhuần nhuyễn, chúng ta không còn suy nghĩ về những
thời khắc cần thiết, chúng trở thành bộ phận tồn tại của chính chúng ta. Những
để cho điều này xảy ra, bạn phải thực tập lập đi lập lại.
Và
nếu nó chưa đủ, bạn phải lập lại lập đi việc thực tập.
Hãy
nhìn kỷ năng của thợ rèn làm việc với sắt thép. Đối với con mắt không rèn luyện,
anh ta chỉ đơn thuần lập lại những nhát búa giống nhau.
Nhưng
những ai biết đường hướng của cung tên, biết rằng mỗi lần đưa búa lên và đem nó
xuống, cường độ của nhát búa khác nhau. Cánh tay lập lại cùng động tác, nhưng
khi nó tiến đến kim loại, nó hiểu rằng nó phải chạm với sức mạnh nhiều hơn hay
ít hơn.
Vì
vậy nó là sự lập lại, mặc dù nó có thể xuất hiện là những việc giống nhau,
nhưng nó luôn luôn khác nhau.
Hãy
nhìn cái cối xay gió. Đối với ai đấy thoáng nhìn qua cánh quạt của nó chỉ một lần,
chúng dường như đang di chuyển cùng một vận tốc, lập lại cùng động tác.
Nhưng
đối với những ai quen thuộc với cối xay gió biết rằng chúng bị điều khiển bởi
gió và thay đổi phương hướng khi cần thiết.
Cánh
tay người thợ quay búa lò rèn được rèn luyện bằng sự lập lại tư thế nện búa
hàng nghìn lần. Những cánh quạt của máy xay gió chuyển động nhanh khi gió thổi
mạnh và vì thế bảo đảm rằng cơ cấu của nó chuyển vận nhịp nhàng.
Người
bắn cung cho phép nhiều mũi tên bay xa hơn mục tiêu, bời vì ông ta biết rằng
ông sẽ chỉ học sự quan trọng của cây cung, tư thế, dây cung và mục tiêu bằng sự
lập đi lập lại động tác của ông ta hằng nghìn lần bằng sự không sợ hải mắc phải
những sai sót.
Và
những người đồng minh thật sự của ông không bao giờ chỉ trích ông ta bởi vì họ
biết rằng thực tập là cần thiết, đấy là phương thức duy nhất để ông ta có thể
hoàn thiện năng khiếu của ông ta, nhát búa của ông ta.
Và
rồi thì đến thời điểm khi ông ta không còn suy nghĩ về những gì ông ta đang làm.
Từ lúc ấy trở đi, người bắn cung trở thành cây cung của ông ta, mũi tên của ông
ta, và mục tiêu của ông ta.
LÀM THẾ NÀO QUÁN SÁT ĐƯỜNG
BAY CỦA MŨI TÊN
Một
khi mũi tên đã được bắn đi, không có gì hơn nữa cho người bắn cung có thể làm,
ngoại trừ theo dõi hướng đi của nó đến mục tiêu. Từ lúc ấy, áp lực đòi hỏi để bắn
mũi tên chẳng còn lý do gì để tồn tại.
Bàn
tay đã buông dây cung là bị đẩy lùi lại, bàn tay giữ cây cung di chuyển về phía
trước, người bắn cung bị buộc phải mở rộng cánh tay và đối diện, ngực phơi ra
và với một trái tim chân thành, cái nhìn chăm chăm vào đồng minh cũng như đối
thủ.
Nếu
ông ta đã thực tập đầy đủ, nếu ông ta đã điều khiển để phát triển năng khiếu, nếu
ông ta đã duy trì tư thế lịch lãm và tập trung xuyên qua toàn bộ tiến trình của
bắn mũi tên, ông ta sẽ, tại thời điểm ấy, cảm thấy sự hiện diện của vũ trụ và sẽ
thấy rằng hành động của ông ta là đúng đắn và xứng đáng.
Kỷ
thuật cho phép cả hai tay được sẵn sàng, hơi thở được chính xác, cặp mắt được
rèn luyện trên mục tiêu được toàn hảo. Bất cứ ai đi qua gần bên và thấy người bắn
cung với cánh tay ông ta mở ra, mắt ông ta theo mũi tên, sẽ nghĩ là không có gì
đang xảy ra. Nhưng đồng đội của ông ta biết rằng tâm thức của người làm nên cú
bắn đã thay đổi không gian cũng như chiều kích, bây giờ nó tác động đến toàn thể
vũ trụ; tâm thức tiếp tục hoạt động, học hỏi tất cả những việc tích cực về cú bắn
ấy, điều chỉnh những sai sót có thể, chấp nhânh những phẩm chất tốt của nó, và
chờ đợi để thấy mục tiêu đáp ứng thế nào khi nó bị bắn trúng.
Khi
người bắn cung giương cung, ông ta có thể thấy toàn thế giới trong cây cung ông
ta.
Khi
ông ta theo dõi đường bay của mũi tên, thế giới ấy vươn lên gần ông ta hơn, vuốt
ve và cho ông ta một cảm giác toàn hảo của một nhiệm vụ viên mãn.
Mỗi
mũi tên bay một cách khác nhau. Chúng ta có thể bắn một nghìn mũi tên và mỗi
mũi tên sẽ đi theo một hướng bay khác nhau: đây là đương lối của cây cung.
NGƯỜI BẮN CUNG, KHÔNG CÓ
TÊN, KHÔNG CÓ MỤC TIÊU
Người
bắn cung học rằng khi ông ta quên đi tất cả những luật lệ của đường lối của cây
cung và đi đến hành động hoàn toàn trên năng khiếu. Mặc dù, để có thể quên đi
những luật lệ quy tắc, cần thiết để tôn trọng chúng và để biết chúng.
Khi
ông ta đạt đến trình độ này, ông ta không còn cần đến khí cụ đã giúp ông ta học
tập. Ông ta không còn cần cây cung hay mũi tên hay mục tiêu, bởi vì con đường
(phương thức) quan trọng hơn sự vật mà lần đầu tiên đã đặt để ông ta trên con
đường ấy (phương thức).
Cũng
giống như thế, môn đồ học đọc để đạt đến mức độ khi mình tự do với những mẫu tự
đơn lẽ và bắt đầu để tạo nên những từ ngữ.
Tuy
thế, nếu những từ ngữ được hoạt động cùng nhau, chúng sẽ chẳng làm nên ý nghĩa
gì cả hay sẽ tạo nên sự hiểu biết cực kỳ khó khăn; ở đấy phải là những không
gian giữa những từ ngữ.
Giữa
những hành động này và hành động kế tiếp, người cung thủ nhớ mọi thứ ông ta đã
làm, ông nói với đồng đội, ông ta nghĩ ngơi và được bao hàm như những sự kiện sống
động.
Phương
thức của cung tên là phương thức của vui tươi, năng nổ, của sự toàn hảo và lỗi
lầm, của kỷ thuật và năng khiếu.
Nhưng
chúng ta chỉ học điều này nếu chúng ta giữ gìn những cú bắn những mũi tên của
chúng ta.
Khi
Tetsuya dừng nói chuyện, họ đã đến xưởng mộc.
‘Cảm
ơn cho sự đồng hành của cậu bé,’ ông ta nói với cậu nhỏ.
Nhưng
cậu bé không rời.
‘Làm
thế nào tôi biết tôi đang làm việc gì ấy đúng? Làm thế nào tôi chắc là đôi mắt
tôi đang tập trung, rằng tư thế của tôi là lịch lãm, rằng tôi đang giữ cây cung
một cách đúng đắn?’
‘Bằng
mắt bậc thầy hoàn hảo luôn luôn bên cạnh cậu và hãy làm mọi thứ để tôn kính vị
thầy và để tôn vinh những lời dạy của thầy. Vị thầy này, người mà nhiều gọi đấng
thiêng liêng, Tạo Hóa, Ngọc Hoàng, Thượng đế, trời, mặc dù một số gọi là ‘thể
tính’ hày ‘tính bản nhiên’ và những người khác gọi là ‘thiên tư’, luôn luôn
theo dõi chúng ta. Ngài xứng đáng là bậc tuyệt hảo.
‘’Cũng
hãy nhớ những đồng minh của cậu: cậu phải hổ trợ họ, bời vì họ sẽ giúp cậu tại
những thời điểm khi cậu cần giúp đở. Hãy cố gắng phát triển tặng phẩm tử tế ân
cần yêu thương: món quà này sẽ cho phép cậu luôn luôn bình an trong tâm hồn,
trong trái tim, trong tư tưởng. Nhưng, trên tất cả, đừng bao giờ quên những gì
tôi đã nói với cậu có thể là những từ ngữ của cảm hứng, nhưng chúng sẽ chỉ có ý
nghĩa nếu cậu tự trải qua kinh nghiệm với chúng.
Tetsuya
cầm tay cậu bé và nói lời giả biệt, những cậu bé nói:
‘Một
việc nữa, thế ông học bắn cung như thế nào?’
Tetsuya
nghĩ trong một thoáng: nó có giá trị không để kể một câu chuyện? Vì đây là một
ngày đặc biệt, ông ta mở cửa xưởng mộc và nói:
‘Tôi
sẽ pha trà, và tôi sẽ kể cho cậu chuyện ấy, nhưng cậu phải hứa một điều giống
như tôi đã làm với người lạ mặt kia - không bao giờ kể lại cho bất cứ người nào
về thiện nghệ của tôi như một người cung thủ.’
Ông
ta đi vào, khơi đèn lên, gói cây cung lại trong một mãnh da dài và đặt nó ngoài
tâm mắt. Nếu bất cứ người nào trượt chân lên nó, họ sẽ nghĩ nó chỉ là một thanh
tre. Ông ta đi vào nhà bếp, pha trà, ngồi xuống với cậu bé và bắt đầu câu chuyện
của ông.
CÂU CHUYỆN CỦA TETSUYA
Tôi
đã làm việc cho một nhà đại quý tộc trong vùng; tôi chăm sóc cho đàn ngựa của
ông ta. Nhưng bởi vì chủ nhân của tôi luôn luôn du lịch, tôi có không biết bao
nhiêu thời gian rỗi rảnh, và thế là tôi quyết dành thời gian của tôi cho những
gì tôi nghĩ là một lý do thực sự cho đời sống của mình: chè rượu và sắc dục.
Một
ngày nọ, sau vài đêm không ngủ, tôi cảm thấy chóng mặt và ngã quỵ ở giữa một
vùng hẻo lánh cách xa mọi thôn xóm. Tôi nghĩ là tôi sẽ chết và chẳng còn hy vọng
gì nữa. Tuy thế, một người đàn ông mà tôi chưa hề gặp trước đây đi ngang đoạn
đường ấy; ông ta giúp đở tôi và đem tôi về nhà ông ấy - một vùng xa nơi đây –
ông ta săn sóc nuôi dưỡng tôi hồi phục sức khỏe những tháng tiếp theo.
Trong
thời gian hồi phục, tôi thường thấy ông ta đi ra ngoài với cung và tên của ông
ta.
Khi
sức khỏe tôi khá hơn, tôi yêu cầu ông ta dạy toi nghệ thuật bắn cung; điều ấy
thích thú hơn nhiều đối với việc trông nom đàn ngựa. Ông ta nói với tôi rằng
cái chết của tôi đã đến gần hơn để đối diện với nó, và điều ấy tôi không bao giờ
quên được. Nó chỉ hai bước nữa mà thôi, vì tôi đã làm tổn thương quá lớn đến
thân thể mình.
Nếu
tôi muốn học, nó sẽ chỉ là để tránh cái chết đến với tôi. Người ấy trong một
vùng đất xa xôi, bên bờ một đại dương, đã dạy ông ta rằng có thể tránh cho một
số thời gian trên con đường đưa đến vách đứng hiểm nguy khó tránh của cái chết.
Nhưng trong trường hợp của tôi, suốt quãng đời còn lại, tôi cần cảnh giác rằng
tôi đã bước đi dọc theo trên bờ vực thẳm này và có thể rơi xuống đó bất cứ lúc
nào.
Ông
ta dạy tôi vể phương hướng của cây cung. Ông ta giới thiệu tôi đến những đồng bạn
của ông ta, ông ta cho tôi dự vào những cuộc tranh tài, và chẳng bao lâu tên tuổi
của tôi đã lan đi khắp vùng.
Khi
ông ta thấy rằng tôi đã học đầy đủ, ông ta lấy lại những mũi tên và mục tiêu của
tôi, chỉ để cho tôi cây cung như một vật kỷ niệm. Ông ta nói tôi hãy dùng những
lời dạy của ông ta để làm những việc đã làm tràn ngập trong tôi với sự hăng hái
nhiệt tình.
Tôi
nói rằng việc mà tôi thích nhất là thợ mộc. Ông ta chúc phúc cho tôi và yêu cầu
tôi rời khỏi nơi ấy và dâng hiến đời mình cho những gì mình thích thú hoạt động
nhất trước khi tên tuổi của một cung thủ cuối cùng phá hư tôi, hay đưa tôi trở
về với đời sống cũ.
Mỗi
giây phút từ lúc ấy đã là một cuộc chiến đấu chống lại những thói hư tật xấu trụy
lạc và chống lại sự tự thương mình, sự ái ngã.
Tôi
cần duy trì tập trung và tĩnh lặng, làm việc và lựa chọn làm những gì mình yêu
mến, và chẳng bao giờ bám níu với giây phút hiện tại, bởi vì sự chết thì vẫn rất
gần, vực thẳm là đó bên cạnh tôi, và tôi đang bước đi trên bờ vực.
Tetsuya
không nói rằng sự chết thì luôn luôn gần bên cạnh tất cả những sự sống; cậu bé
vẫn rất còn trẻ và không cần thiết để cậu ta nghĩ về những việc như vậy.
Tetsuya
không nói rằng đường lối của cây cung có hiện diện trong mỗi hành động của con
người hay không.
Ông
ta chi chúc phúc đơn thuần cho cậu bé, đúng như ông đã được chúc phúc bao năm về
trước, và yêu cầu cậu ta rời khỏi, bởi vì nó đã là một ngày dài, và ông ta cần
phải ngủ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét