Giới thiệu: VIỄN TƯỢNG CỦA TÔI
Khi chúng
ta thức dậy vào buổi sáng và lắng nghe tin tức hay đọc trên báo chí, chúng ta
đối diện với những câu chuyện buồn thảm giống nhau – bạo động, chiến tranh, và
thảm họa. Rõ ràng rằng, ngay trong thời
kỳ hiện đại này đời sống quý giá không an toàn.
Tôi không thể nhớ lại một chương trình tin tức một ngày nào mà không có
một báo cáo về tội ác ở đâu đấy. Có quá
nhiều tin tức xấu ngày nay, một sự tỉnh thức về sợ hãi và căng thẳng như vậy,
mà bất cứ một chúng sinh nhạy cảm và từ bi nào phải hỏi về “tiến trình” mà
chúng ta đã và đang thực hiện trong thế giới hiện đại.
Mĩa mai
thay, những vấn đề quan trọng nhất bắt nguồn từ những xã hội kỷ nghệ phát
triển, nơi mà sự biết đọc biết viết chưa từng có chỉ dường như đã và đang cổ vũ
không ngừng nghĩ và không bao giờ hài lòng.
Không nghi ngờ gì về những tiến trình chung trong nhiều lĩnh vực – đặc
biệt khoa học và kỷ thuật – nhưng sự phát triển trong kiến thức không đủ thế
nào ấy. Những vấn nạn căn bản của con
người vẫn hiện hữu. Chúng ta đã không
thành công trong việc đem đến hòa bình, hay trong sự giảm thiểu khổ đau nói
chung.
Tình trạng
này đưa tôi đến một kết luận rằng có lẻ có điều gì đấy sai lầm một cách nghiêm
trọng với cách mà chúng ta chỉ đạo những mối quan hệ của chúng ta, và điều ấy,
nếu không kiểm tra đúng thời, có thể có những hậu quả thảm khốc cho con
người. Chúng tôi hoàn toàn không
chống lại khoa học và kỷ thuật - chúng đã cống hiến một cách bao la, mênh mang
cho toàn bộ kinh nghiệm của loài người; cho một đời sống vật chất tốt đẹp và
thoãi mái của chúng ta và cho sự hiểu biết vĩ đại đối với thế giới chúng ta
đang sống. Nhưng nếu chúng ta nhấn mạnh quá nhiều đến khoa học va kỷ
thuật chúng ta có nguy cơ quên lãng với những khía cạnh về tri thức và hiểu biết
của con người với sự cảm hứng trên tính trung thực, chân thật, lương thiện và lòng vị tha.
Khoa học
và kỷ thuật, mặc dù có thể tạo nên một sự thoãi mái vật chất không tính đếm
được, nhưng không thay thế cho những giá trị tinh thần và nhân bản lâu đời mà
văn minh thế giới đã được tô điểm một cách sâu sắc, rộng rãi, trong tất cả mọi
hình thức quốc gia của nó mà chúng ta được biết ngày hôm nay. Không ai có
thể phủ nhận những lợi ích vật chất chưa từng có của khoa học kỷ thuật, nhưng
những nan đề của loài người vẫn tồn tại; một khi chúng ta tiếp tục đối diện với
những vấn đề giống như vậy, nếu không phải là thêm khổ đau, sợ hải và căng
thẳng. Vì vậy nó không chỉ là hướng đến một sự cân bằng giữa phát triển
vật chất trên một phương diện và phát triển những giá trị tinh thần về mặt
kia. Nhằm mục tiêu đem đến một sự điều chỉnh vĩ đại này, chúng ta cần làm
sống lại những giá trị nhân bản của chúng ta.
Chúng tôi
chắc chắn rằng nhiều người chia sẻ sự quan tâm của chúng tôi về sự khủng hoảng
đạo đức toàn cầu và sẽ tham gia vào lời kêu gọi của chúng tôi đến tất cả những
ai theo chủ nghĩa nhân đạo và những người thực hành tôn giáo, những người cũng
chia sẻ quan tâm này để hổ trợ làm nên một xã hội, một cộng đồng của chúng ta
từ bi hơn, bác ái hơn, yêu thương hơn, công bằng hơn, và vô tư hơn. Chúng tôi
không nói như một Phật tử hay ngay cả là như một người Tây tạng. Mà chúng tôi
cũng không tuyên bố như một nhà chuyên môn trên những chính trường quốc tế (mặc
dù chúng tôi không tránh khỏi bình luận trên những vấn đề này). Tốt hơn
là, chúng tôi nói năng đơn giản như một người của nhân loại, như một người ôm
ấp những giá trị tinh thần nhân bản mà căn nguyên của nó không chỉ ở Đại thừa
Phật giáo mà ở tất cả những tôn giáo vĩ đại trên thế giới. Từ triển vọng
của viễn cảnh này chúng tôi muốn chia sẻ với tất cả quan điểm cá nhân của chúng
tôi - rằng:
1-
Sự
quan tâm chung là căn bản để giải quyết những vấn đề của địa cầu.
2-
Từ
ái và bi mẫn là những cột trụ của hoà bình thế giới;
3-
Tất cả những tôn giáo thế giới tìm kiếm một
nền hòa bỉnh thế giới tiến bộ.
4-
Mỗi
cá nhân phải có trách nhiệm để hình thành những tổ chức phục vụ cho sự cần
thiết của thế giới
Chúng ta
hãy xem qua những vấn đế này từng mục một.
1-
SỰ
QUAN TÂM CHUNG LÀ CĂN BẢN ĐỂ GIẢI QUYẾT NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA ĐỊA CẦU
Trong
nhiều vấn đề mà chúng ta đối diện ngày nay, có một số là thiên tai và phải được
chấp nhận và đối diện với một sự trấn tĩnh, bình thản. Tuy vậy, những
việc khác, là do chúng ta tự làm nên, tạo nên bằng sự thiếu hiểu biết, thiếu
cảm thông, và có thể điều chỉnh được. Một loại như vậy đã trỗi dậy
từ sự xung đột của những tư tưởng, chính trị và tôn giáo. Khi người ta
chiến đấu với kẽ khác đến tận cùng của sự hẹp hòi, chúng ta đã đánh mất cái
cảnh tượng căn bản của loài người là điều mà đã nối kết chúng ta lại với nhau
như một gia đình loài người dường như đơn độc trong vũ trụ bao la. Chúng
ta phải nhớ rằng sự khác nhau về tôn giáo, tư tưởng, và hệ thống chính trị của
thế giới là nhằm ý nghĩa cho nhân loại đạt được hạnh phúc. Chúng ta không
được đánh mất cái viễn tượng của mục tiêu căn bản này và không khi nào chúng ta
nên đánh giá những ý nghĩa nào khác trên điều này; quyền lợi tối thượng của
loài người, của nhân tính đứng trên tất cả mọi vấn đề và tư tưởng này phải luôn
luôn được duy trì và nhắc nhở.
Với viễn
cảnh của sự nguy hiểm lớn nhất rõ ràng mà loài người đối diện - trong sự kiện,
toàn thể sự sống trên hành tinh của chúng ta - là sự đe doạ của hiểm hoạ tàn
phá bởi bom nguyên tử. Chúng tôi nghĩ không cần quá chi tiết về sự nguy
hiểm này, nhưng chúng tôi kêu gọi tất cả những lãnh tụ của các cường quốc
nguyên tử, những người thật sự nắm giữ tương lai của thế giới trong tay, đến
những khoa học gia và kỷ thuật gia những người tiếp tục chế tạo nên những vũ
khí của sự tàn phá kinh khiếp này, và đến tất cả những người có những vị trí
ảnh hưởng đến những lãnh tụ của họ; chúng tôi kêu gọi đến họ sự thực thi ôn hoà
của họ và bắt đầu làm việc tháo bỏ và phá huỷ toàn bộ vũ khí nguyên tử.
Chúng ta biết rằng trong sự kiện của một cuộc chiến tranh hạch tâm sẽ không có người
chiến thắng vì sẽ không có kẽ nào tồn tại ! Có phải nó không làm
hoảng sợ nhưng chỉ để trầm tư với sự tàn phá phi nhân và vô tâm như
vậy mà thôi hay sao ? Và, nó không hợp tình, hợp lý khi chúng ta nên từ
bỏ nguyên nhân cho sự tàn phá của chính chúng ta khi mà chúng ta biết
nguyên nhân và có cả thời gian cùng ý nghĩa để làm như thế ? Thông
thường chúng ta không thể vượt thắng những vấn đề nan giải của chúng ta bởi vì
có thể chúng ta không biết nguyên nhân hay, nếu chúng ta hiểu nó, không có ý
nghĩa gì để từ bỏ hay giải quyết việc ấy. Điều này không phải là trường
hợp của hiểm hoạ hạt nhân.
Cho dù
chúng thuộc vào loài tiến triển hơn như loài người hay những loại đơn giản hơn
như loài vật, tất cả mọi loài căn bản đều tìm kiếm hoà bình, thoãi mái và an
toàn. Cuộc sống đáng yêu đối với loài vật thầm lặng cũng như đối với bất
cứ một người nào; ngay cả côn trùng đơn giản nhất cũng cố gắng để bảo vệ đối
với những hiểm nguy đe doạ cho đời sống của nó. Giống như mỗi chúng ta
muốn sống và không muốn chết, đấy cũng là ước vọng của tất cả những tạo vật
khác trong vũ trụ mặc dù năng lực của chúng tác động lên điều này như thế
nào, đây lại là một vấn đề khác.
Đại khái
có hai loại của hạnh phúc và khổ đau, tinh thần (tâm lý) và vật chất (vật lý),
và cho cả hai điều này, chúng tôi tin tưởng rằng hạnh phúc và khổ đau của tinh
thần là sâu sắc và kịch liệt hơn. Vì thế, chúng tôi nhấn mạnh việc rèn
luyện tâm để chịu đựng khổ đau và đạt đến trạng thái thật cùng tận của hạnh
phúc. Tuy vậy, chúng tôi có một ý kiến tổng quát và cụ thể hơn về hạnh
phúc, một sự phối hợp của hạnh phúc nội tại, sự phát triển kinh tế, và, trên
tất cả, sự thanh binh của thế giới. Để đạt được những mục tiêu này chúng
tôi cảm thấy cần thiết để phát triển một ý thức của trách nhiệm toàn cầu, một
sự quan tâm sâu sắc cho tất cả bất kể tín ngưỡng, màu da, giới tính, hay quốc
tịch.
Hứa hẹn
theo sau ý tưởng trách nhiệm toàn cầu này là sự kiện đơn giản rằng, trong dạng
thức phổ biến, tất cả những khát vọng của những người khác là giống như
của tôi. Mỗi người muốn hạnh phúc, mỗi chúng sinh muốn hạnh phúc, và
không muốn khổ đau. Nếu chúng ta, loài người thông minh, không chấp nhận
sự kiện này, thì sẽ có nhiều hơn và nhiều hơn khổ đau trên hành tinh này.
Nếu chúng ta nuôi dưỡng một tự ngã để tiếp cận với cuộc sống và không ngớt cố
gắng sử dụng, lợi dụng kẽ khác cho lợi ích của chính chúng ta, chúng ta có thể
đạt được những lợi ích tạm thời, nhưng về lâu về dài chúng ta sẽ không thành
công trong trong việc đạt đến ngay cả hạnh phúc cá nhân, và thanh bình
thế giới sẽ hoàn toàn là một vấn đề ngoài lề.
Trong đòi
hỏi cho hạnh phúc, nhân loại đã từng sử dụng những phương pháp khác nhau, mà
tất cả cũng rất thường tàn bạo và kinh khiếp. Những thái độ ứng xử hoàn
toàn không xứng hợp với cái nhãn hiệu con người, người ta đã giáng khổ đau
xuống đồng loại và những loài khác cho những lợi ích vị kỷ của họ. Cuối
cùng, những hành động thiển cận như vậy sẽ đem đến khổ đau cho chính
người ấy cũng như những người khác. Để được sinh ra làm người tự nó là
một sự kiện hiếm có, và thật là thông minh để lợi dụng cơ hội này một cách có
hiệu quả và thiện nghệ như chúng ta có thể làm. Chúng ta phải có viễn
cảnh chính đáng của tiến trình của cuộc sống toàn cầu, vì vậy hạnh phúc và vinh
quang của một người hay một nhóm thì không thể tìm kiếm bằng sự trả giá của kẻ
khác.
Tất cả
những lời kêu gọi này là cho một sự tiếp cận mới đến những vấn đề của địa cầu
chúng ta. Thế giới đang trở nên nhỏ hơn và nhỏ hơn - và càng ngày càng lệ
thuộc liên đới hơn - như một kết quả của sự phát triển nhanh chóng của kỷ thuật
và trao đổi mậu dịch thế giới cũng như sự phát triển quan hệ giữa các quốc
gia. Bây giờ chúng ta lệ thuộc rất nhiều với những người khác. Ngày
xưa, những vấn đề hầu hết là ở phạm vi gia đình, và người ta giải quyết một
cách tự nhiên ở cấp độ gia đình, nhưng tình trạng đã thay đổi. Ngày nay
chúng ta quá lệ thuộc, quá liên hệ gần gũi với những người khác, và rằng nếu
không có một ý thức trách nhiệm toàn cầu, một cảm giác anh chị em toàn
cầu, cùng một sự hiểu biết và tin tưởng rằng chúng ta là một phần của một gia
đình nhân loại vĩ đại, chúng ta không thể hy vọng vượt thắng những hiểm họa cho
sự tồn tại quý báu của chúng ta - hãy để chỉ tình thân nhân loại mang về hòa
bình và hạnh phúc.
Việc này
đưa đến điều gì? Một khi chúng ta nhận
ra rằng tất cả chúng sinh yêu mến hạnh phúc và không muốn khổ đau, nó sẽ trở nên cả sự sai lầm một cách đạo dức và
thiếu thông tuệ thực tiển để theo đuổi hạnh phúc của riêng chúng ta rõ ràng đối
với những cảm nhận và ngưỡng vọng của toàn thể thành viên của gia đình nhân
loại của chúng ta. Quan tâm đến người
khác khi chúng ta theo đuổi hạnh phúc của chúng ta đưa chúng ta đến điều mà
chúng tôi gọi là “sự vị kỷ thông tuệ”, là điều hy vọng sẽ chuyển hóa tự nó thành
“sự quan tâm thỏa hiệp”, hay khá hơn nữa, “sự quan tâm hổ tương”. Một số người nghĩ rằng trau dồi lòng bi mẫn
là tốt cho người khác mà không nhất thiết cho chính họ, nhưng điều này là sai
lầm. Quý vị là người lợi ích một cách trực tiếp nhất vì bi mẫn làm cho thấm
nhuần trong quý vị một cảm giác tĩnh lặng (ngày nay những nhà nghiên cứu y khoa
đã cho thấy trong nghiên cứu khoa học rằng một tâm thức tĩnh lặng là căn bản
cho sức khỏe lành mạnh), sức mạnh nội tại, một sự vững vàng và hài lòng sâu
sắc, trái lại sẽ không chắc chắn rằng đối tượng của lòng bi mẫn từ quý vị sẽ
lợi ích hay không. Từ ái và bi mẫn cởi
mở đời sống nội tại của chúng ta, giảm thiểu căng thẳng, không tin tưởng, và cô
đơn. Tôi hoàn toàn đồng ý với một bác sĩ
phương Tây mới đây đã nói với tôi rằng, những người nào thường sử dụng những
chữ như, ‘tôi’, ‘của tôi’ có nguy cơ bị nhồi máu cơ tim hơn. Bởi vì sự vị kỷ, cái nhìn của quý vị bị hạn
hẹp đối với chính quý vị, ngay cả một vấn đề nhỏ nhặt sẽ dường như không chịu
đựng nổi.
Mặc dù sự
tăng trưởng mối liên hệ hổ tương giữa những quốc gia có thể được tiên liệu phát
sinh sự hợp tác hơn, thật khó khăn để đạt đến một tâm linh về sự hợp tác chân
thành trừ khi mà con người tiếp tục duy trì sự không khác biệt trong cảm nhận
và hạnh phúc của những người khác. Khi
bị thúc đẩy hầu như bởi tham dục và ganh tỵ, thì người ta không thể sống trong
hòa hiệp. Một sự đường lối tâm linh
không thể cung cấp một giải pháp tức thời đến toàn bộ những vấn đề chính trị
được tạo bởi sự tiếp cận vị kỷ hiện tại, nhưng về lâu về dài nó sẽ biểu lộ
chính căn bản của những vấn đề mà chúng ta đối diện hiện tại, và giải quyết
chúng ngay tại gốc rể.
Thế giới
đang trở nên nhỏ hơn, đến mức độ mà tất cả mọi khu vực của thế giới trở thành
một phần rõ ràng của quý vị. Vì vậy, tàn
phá kẻ thù của quý vị là tàn phá chính quý vị.
Chính khái niệm về chiến tranh cũng lỗi thời. Nếu thế kỷ hai mươi là thế kỷ của máu đổ, thì
thế kỷ hai mươi mốt phải là thế kỷ của đối thoại.
Nếu loài
người tiếp tục tiếp cận những vấn đề của họ từ viễn tượng của những thủ đoạn
nhất thời, những thế hệ tương lai sẽ đối diện với những khó khăn vô cùng
tận. Dân số thế giới dang tăng lên, và
những nguồn tài nguyên của chúng ta đang cạn kiệt một cách nhanh chóng. Lưu tâm đến những tác động tai hại do sự tàn
phá rừng rộng lớn trên toàn bộ nhưng lĩnh vực khí hậu, đất đai, và sinh quyển
địa cầu. Chúng ta đang đối diện với tai
họa bởi vì mọi thứ được đưa lối bởi thủ đoạn cùng quan tâm vị kỷ, và không suy
nghĩ đến toàn bộ gia đình sự sống chúng sinh, chúng ta không đặt vào lợi ích
của trái đất và những nhu cầu lâu dài của sự sống. Nếu chúng ta không nghĩ về những vấn đề này
bây giờ, những thế hệ tương lai có thể không thể đương đầu với chúng.
2-
TỪ
ÁI VÀ BI MẪN LÀ NHỮNG CỘT TRỤ CỦA HOÀ BÌNH THẾ GIỚI
Theo tâm
lý học Phật Giáo, hầu hết mọi vấn nạn của chúng ta xuất phát từ sự dính mắc đến
sự vật mà chúng ta thấy một cách sai lầm như thường tại (chấp thường). Hoạt động từ ý thức sai lầm ấy, chúng ta thấy
sự gây hấn và cạnh tranh như hữu ích trong việc theo đuổi những gì chúng ta
tưởng tượng và khát vọng. Nhưng điều này
chỉ có thể kích động chiến tranh. Một
suy nghĩ được hướng dẫn sai lầm như vậy luôn luôn diễn ra trong tâm thức con
người, nhưng khả năng của chúng ta trên điều ấy đã trở nên to lớn hơn, bây giờ chúng ta sở hữu máy móc và kỷ thuật
của những sức mạnh khổng lồ để tập họp và khai thác tài nguyên. Trong cách này, tham muốn và gây hấn, được
khuyến khích bởi si mê của chúng ta về mọi thứ như chúng thật sự là như thế, đã
phun ra nhiều nọc độc của chúng nhiều hơn vào trong thế giới này. Nếu vấn đề được giải quyết trong cung cách
nhân bản, thì chúng sẽ chấm dứt một cách giản dị, trái lại nếu người ta cố gắng
trong những cách vô nhân, những vấn đề tệ hại hơn sẽ tăng lên gấp bội đối với
những thứ đã có.
Thuốc giải
nhân bản cho những vấn đề này là từ ái và bi mẫn, đấy là những nhân tố căn bản
cho hòa bình thế giới. Chúng ta là những
động vật hợp quần xã hội, những nhân tố chính để duy trì chúng ta với nhau là
từ ái và bi mẫn. Khi quý vị có từ ái và
bi mẫn cho một người khốn khổ, cảm giác của quý vị được căn cứ trên lòng vị
tha. Bằng ngược lại, yêu thương đối
chồng, vợ, con cái quý vị, hay những người bạn thân thường bị lẫn lộn với dính
mắc, chấp trước, và khi sự dính mắc của chúng ta thay đổi, sự ân cần của chúng
ta có thể biến mất. Yêu thương trọn vẹn hay từ ái được căn cứ không phải trên
sự chấp trước mà trên lòng vị tha, mà đấy là sự đáp ứng hiệu quả nhất đến khổ
đau.
Từ ái và
bi mẫn là những gì chúng ta phải cố gắng để trau dồi trong chính chúng ta, mở
rộng những biên giới hiện tại đến vô tận.
Lòng từ ái và bi mẫn vô phân
biệt, tự phát, vàvô hạn có thể hiện thực
ngay cả đối với người nào đó đã từng làm tổn hại đến quý vị - kẻ thù của quý
vị. Và năng lực của nó là kỳ diệu.
Đạo Phật
dạy chúng ta hãy nhìn tất cả chúng sinh như bà mẹ yêu mến của chúng ta và biểu
lộ lòng biết ơn đến những bà mẹ bằng việc yêu thương đến tất cả chúng
sinh. Một trong những hành động đầu tiên
mà chúng ta thể hiện đầu tiên trong đời là bú sửa từ bầu vú của bà mẹ, sửa mẹ
chính là biểu tượng của từ ái và bi mẫn.
Những nhà khoa học đã dẫn chứng bằng tài liệu qua nghiên cứu trên những
con khỉ rằng những con khỉ con bị tách rời khỏi mẹ khỉ của chúng trong một thời
gian dài thường căng thẳng và thô bạo, thiếu khả năng biểu lộ sự thân thiết đến
những con khỉ khác, trái lại những con nào được thân cận với khỉ mẹ thường nô
đùa hơn, mà đấy là hàm ý của hạnh phúc.
Theo quan điểm của Phật Giáo, chúng ta sinh và tái sinh trong vô lượng
lần, nghĩa là chúng ta có thể nhận thức được rằng mỗi chúng sinh đã từng là cha
mẹ chúng ta một lần hay nhiều hơn. Trong
cách này tất cả chúng sinh đã từng là thân quyến với nhau. Từ thời khắc sinh ra, chúng ta được sự săn
sóc ân cần của cha mẹ chúng ta; sau này trong cuộc sống, khi chúng ta đối diên
với khổ đau của bệnh tật và tuổi già, một lần nữa chúng ta lệ thuộc trên sự tử
tế của những người khác. Nếu lúc bắt đầu
và vào cuối cuộc đời sự sống của chúng ta lệ thuộc trên lòng tử tế của những kẻ
khác, thì tại sao trong khoảng giữa của cuộc sống chúng ta lại không hành động
một cách ân cần đối với họ? Đấy là sự
lựa chọn căn cứ vào sự thực.
Phát triển
một tấm lòng tử tế, một cảm giác gần gũi đến mọi loài không đòi hỏi phải theo
một sự thực hành tôn giáo quy ước nào.
Nó không chỉ cho những ai tin tưởng vào tôn giáo. Nó là cho tất cả mọi người, không kể chủng
tộc, tôn giáo, hay nguồn gốc chính trị.
Nó là cho tất cả những ai tự xem họ, trên tất cả, là thành viên của gia
đình nhân loại. Người có thể đi theo
viễn tượng này rộng rãi hơn và lâu dài hơn.
Những giá trị căn bản của từ ái và bi mẫn hiện diện trong ngay từ lúc
chúng ta mới sinh ra, trái lại những khái niệm dòng giống, chủng tộc, chính
trị, và thần học là đến sau. Bạo động
không nhất trí với tính chất tự nhiên căn bản của con người. Điều này có thể làm quý vị tự hỏi rằng, tại
sao tất cả những loại bạo động lại trở thành tin tức trong khi những hành vi bi
mẫn lại ít khi thấy. Lý do là vì bạo
động là khích động và không phù hợp với tính tự nhiên căn bản của con người,
trái lại chúng ta cho rằng những hành vi bi mẫn là tự nhiên bởi vì chúng gần
gũi với bản chất tự nhiên của chúng ta hơn.
Vì tất cả
chúng ta mong ước đạt được hạnh phúc và lẫn tránh khổ đau và vì mỗi một con
người tương đối không quan trọng trong mối quan hệ đối với vô lượng chúng sinh
khác, chúng ta có thể thấy rằng thật đáng giá để chia sẻ những sở hữu với những
người khác. Hạnh phúc là phó sản của từ
ái và phục vụ người khác là vượt xa đến những gì chúng ta đạt được từ việc phục
vụ chỉ đơn độc cho chúng ta.
Sự sống
của chúng ta ở trong sự tuôn chảy liên tục, nó phát sinh nhiều tình trạng khó
khăn. Nhưng khi những điều này được đối
diện với tâm thức tĩnh lặng và trong sáng được hổ trợ bằng sự thực tập tâm
linh, tất cả những điều ấy có thể được giải quyết một cách thành công. Khi tâm thức chúng ta bị vẫn đục bởi thù hận,
vị kỷ, ghen tỵ, và giận dữ, chúng ta không chỉ đánh mất sự kiểm soát mà cũng cả
sự phán xét của chúng ta. Tại những thời
khắc cuồng nhiệt ấy, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, kể cả chiến tranh. Mặc dù sự thực tập từ bi và tuệ trí được tất
cả mọi người chúng ta sử dụng, nó đặc biệt có giá trị cho những người có trách
nhiệm cho việc điều khiển những mối quan hệ quốc gia, trong bàn tay những ai
dùng sức mạnh và cơ hội để tạo nên một khuôn mẫu cho hòa bình thế giới.
3-
TẤT
CẢ NHỮNG TÔN GIÁO THẾ GIỚI TÌM KIẾM MỘT NỀN HÒA BÌNH THẾ GIỚI TIẾN BỘ
Những vấn
đề chính thảo luận tiếp diễn phù hợp với đạo đức của tất cả những tôn giáo thế
giới. Chúng ta phải thấy rằng đại đa số tôn giáo trên thế giới –
Phật giáo, Thiên chúa giáo, Ấn giáo, Hồi giáo, Khổng giáo, Lão giáo, Do thái
giáo, Bái hỏa giáo (Zoroastrianism), Kỳ na giáo (Jainism), đạo Sikh (Sikhism) –
có cùng những ý tưởng giống nhau về lòng từ ái yêu thương , giống nhau về mục
tiêu lợi ích cho nhân loại thông qua thực hành tâm linh, và giống nhau về tác
động làm cho giáo đồ của chúng ta trở nên những người tốt đẹp hơn. Tất cả
những giáo huấn tôn giáo, những giới điều đạo đức cho sự toàn hảo những phương
diện của tâm ý, thân thể, và lời nói. Tất cả đều dạy chúng ta không được
lừa dối, trộm cắp hay lấy mạng sống của kẽ khác, v.v… Mục tiêu phổ thông của
tất cả những giới điều đạo đức đề ra bởi những đạo sư vĩ đại của nhân loại là
vô ngã, không vị kỷ. Những đạo sư vĩ đại muốn giảng dạy để hướng dẫn giáo
đồ xa rời những con đường của những hành vi tiêu cực bởi nguyên nhân của si mê,
ám tối và phát sinh trong họ những con đường của tính tốt, của lòng hào hiệp.
Tất cả
những tôn giáo nhất trí trên sự cần thiết kiểm soát cái tâm hoang dã, không
được luyện tập ẩn chứa vị kỷ và những cội rể của những phiền muộn, rối rắm, bất
an, và mỗi tôn giáo dạy một con đường hướng đến một trạng thái tâm linh
hòa bình, thuần hóa, đạo đức, và thông tuệ. Trong nhận thức này chúng tôi
tin tưởng tất cả mọi tôn giáo có một thông điệp cùng bản chất. Những sự
khác nhau của giáo lý có thể bị đổ lỗi đến sự khác nhau của thời đại và hoàn
cảnh như sự ảnh hưởng của văn hóa; quả vậy, chưa bao giờ ngừng nghĩ sự tranh
luận học thuật khi chúng ta xem xét đến khía cạnh tinh khiết tâm linh siêu hình
của tôn giáo. Tuy vậy, nó sẽ lợi ích hơn để cố gắng thực hành bổ xung
trong cuộc sống hằng ngày sự chia xẻ những giáo huấn cho lòng hảo tâm, tính hào
hiệp được dạy bởi tất cả những tôn giáo tốt hơn là để tranh luận về những khác
biệt nhỏ nhoi khi tiếp cận.
Có nhiều
tôn giáo khác nhau để mang đến sự thoải mái và hạnh phúc cho nhân loại trong
nhiều phương pháp như những phương pháp chửa trị cho những chứng bệnh khác
nhau. Tất cả những tôn giáo nổ lực phương pháp riêng của nhau để hổ trợ
chúng sinh tránh khỏi khổ đau và gặt hái
hạnh phúc. Và, mặc dù chúng ta có thể tìm những lý do căn bản nào đấy
thích hợp để giải thích những chân lý của tôn giáo, có một nguyên nhân to lớn
hơn nhiều để đoàn kết hòa hiệp, xuất phát từ trái tim con người. Mỗi tôn
giáo hoạt động trong đường hướng của chính mình để làm giảm bớt khổ đau của
nhân loại và cống hiến đến nền văn minh thế giới. Sự đổi đạo không phải
là phương hướng. Thí dụ, chúng tôi không nghĩ đến việc biến đổi những
người khác trở thành Phật tử hay chỉ đơn thuần xa hơn vì lý do Phật giáo.
Tốt hơn, chúng tôi cố gắng nghĩ đến việc làm thế nào như một con người Phật tử
có thể đóng góp đến hạnh phúc của con người.
Trong khi
đề ra những điều tương tự căn bản của những tôn giáo thế giới, chúng tôi không
biện hộ cho một tôn giáo đặc biệt nào để làm mất uy tín, hay bất lợi đến tất cả
những tôn giáo khác, chúng tôi cũng không tìm kiếm một tôn giáo thế giới
mới. Tất cả những tôn giáo khác nhau trên thế giới cần làm phong phú cho
kinh nghiệm của nhân loại và văn minh thế giới. Tâm tính loài người chúng
ta, hiện hữu phẩm chất, năng lực và khuynh hướng khác nhau, cần những tiếp cận
khác nhau đến hòa bình và hạnh phúc. Nó giống như thực phẩm. Những
người nào đấy tìm đến Cơ đốc giáo cảm thấy hấp dẫn hơn, những người khác thích
Phật giáo bởi vì không có đấng tạo hóa trong nó và mọi thứ tùy thuộc trên những
hành động của chính chúng ta. Chúng ta có thể có những cuộc thảo luận
tương tự cho những tôn giáo khác như thế. Vì vậy, quan điểm thì rõ ràng,
loài người cần tất cả những tôn giáo của thế giới để thích hợp với những cung cách
sống, nhiều loại nhu cầu tâm linh khác nhau, và thừa kế truyền thống quốc gia
của mỗi cá thể con người.
Từ viễn
tượng này mà chúng tôi hoan nghênh những tác động hiện hữu đã làm những
phần khác nhau của thế giới cho sự hiểu biết hơn giữa những tôn giáo. Sự
cần thiết cho điều này đặc biệt cấp bách ngay bây giờ. Nếu tất cả những
tôn giáo hành động cải thiện nhân loại như sự quan tâm chính của họ, rồi thì họ
có thể dễ dàng hoạt động hợp tác với nhau trong sự hoà hiệp cho thanh bình thế
giới. Sự cảm thông liên hệ của những người khác tín ngưỡng (sự hiểu biết
liên tôn) sẽ mang đến sự đoàn kết hoà hiệp cần thiết cho mọi tôn giáo để hoạt
động hợp tác với nhau. Tuy nhiên, mặc dù quả thực đây là một bước quan trọng,
chúng ta phải nhớ rằng không có những giải pháp nhanh chóng hay dễ dàng.
Chúng ta không thể che dấu những khác nhau của giáo điều đã tồn tại với những
tín ngưỡng khác nhau, chúng ta cũng không hy vọng thay thế những tôn giáo hiện
hữu bằng một tín ngưỡng toàn cầu mới. Mỗi tôn giáo có những cống hiến
đặc biệt chính nó để hành động, và mỗi tôn giáo trong phương pháp riêng của
minh thích hợp cho từng nhóm người như họ thông hiểu đời sống. Thế giới
cần tất cả mọi tôn giáo.
Có hai
nhiệm vụ đối mặt với những hành giả tôn giáo, những người quan tâm đến hoà bình
thế giới. Thứ nhất, chúng ta phải đẩy mạnh sự hiểu biết liên tôn cũng như
tạo nên một không khí có thể hoạt động được của sự hoà hiệp giữa tất cả các tôn
giáo. Điều này có thể đạt được từng bộ phận bằng sự tôn trọng những tín
ngưỡng của những người khác và bằng việc nhấn mạnh sự quan tâm chung của chúng
ta cho nhân loại tốt đẹp hơn. Thứ hai, chúng ta phải đem sự đồng tâm nhất
trí có thể thành tựu trên những căn bản giá trị tâm linh đã tác động mỗi trái
tim con người và làm tăng hạnh phúc chung của loài người. Điều này có
nghĩa là chúng ta phải nhấn mạnh mẫu số chung của tất cả mọi tôn giáo - những ý
tưởng nhân đạo. Đây là hai bước sẽ cho phép chúng ta hành động một cách
cá nhân và hợp tác để tạo nên những điều kiện tâm linh cần thiết cho hoà bình
thế giới.
Mặc dù có
những hệ thống cố gắng để thay thế những giá trị tâm linh bằng ý tưởng chính trị và chủ nghĩa tiêu dùng, đại đa số
nhân loại tiếp tục tin tưởng trong một tôn giáo hay một thứ khác. Sự bền bỉ của tín ngưỡng, ngay cả trên bề mặt
chèn ép của những chế độ chính trị, đã chứng tỏ một cách rõ ràng chủ trương của
tôn giáo. Năng lượng tâm linh này là
năng lực có thể được khai thác để đem đến hòa bình thế giới. Những lĩnh tụ tôn giáo và nhân bản trên toàn
thế giới phải có một vai trò đặc biệt để thể hiện trong sự quan tâm này.
Cho dù
chúng ta có thể đạt đến một nền hòa bình thế giới hay không, nhưng chúng ta
không có lựa chọn nào khác mà phải hành động đối với mục tiêu ấy. Nếu chúng ta cho phép từ ái và bi mẫn bị che
lấp bởi sân hận, chúng ta sẽ hy sinh phần thông minh – tuệ trí tuyệt vời nhất
của nhân loại, khả năng của chúng ta để quyế định đúng và sai. Cùng với vị kỷ, sân hận là một trong những
vấn đề nghiêm trọng nhất đối diện thế giới hiện nay.
4-
MỖI
CÁ NHÂN PHẢI CÓ TRÁCH NHIỆM ĐỂ HÌNH THÀNH NHỮNG TỔ CHỨC PHỤC VỤ CHO SỰ CẦN
THIẾT CỦA THẾ GIỚI
Sân hận
đóng một vai trò rộng lớn trong những xung đột hiện tại, chẳng hạn những cuộc
chiến tranh ở Trung Đông và Á châu, cũng như những mâu thuẩn giữa những quốc
gia kỷ nghệ cao và những quốc gia kinh tế đang phát triển, và v.v… Những sự
xung đột này sinh khởi từ việc thất bại trong việc thông hiểu thông thường mà
chúng ta có. Những câu trả lời không thể
được tìm thấy trong sự phát triển và sử
dụng sức mạnh quân sự to lớn hơn, cũng không phải chúng đơn thuần là chính trị
hay kỷ thuật. Những vấn đề mà chúng ta
đối diện ngày nay không thể đổ vấy trên một người hay một nguyên nhân nhưng là
những triệu chứng từ sự cẩu thả trước đây của chúng ta. Điều được đòi hỏi là một sự nhấn mạnh trên
những gì chúng ta cùng chia sẻ, mà đấy là một sự tiếp cận hay một đường lối tâm
linh.
Thù hận và
đánh nhau không thể đem hạnh phúc đến bất cứ ai, ngay cả những người chiến
thắng ở chiến trường. Bạo động luôn luôn
sản xuất khốn cùng, vì thế nó là trở ngại chính yếu. Đây là lúc để những lĩnh tụ thế giới nghiên
cứu để vượt qua những khác biệt của chủng tộc, văn hóa, và ý tưởng nhằm để quan
tâm đến nhau với sự đánh giá đúng hoàn cảnh chung của nhân loại. Làm như thế sẽ nâng cao tinh thần của mọi cá
nhân, cộng đồng và toàn thể thế giới.
Truyền
thông, kể cả mạng lưới điện toán, có thể đóng góp đáng kể ở đây bằng việc cung
cấp sự theo dõi đến những tin tức hấp dẫn của nhân loại phản ánh tính hòa hiệp
căn bản của nhân loại. Chúng tôi hy vọng
tất cả những tổ chức quốc tế, đặc biệt Liên Hiệp Quốc, sẽ năng động hơn và hiệu
quả hơn trong việc phụng sự nhân loại và thúc đẩy sự thông hiểu quốc tế. Sẽ thật sự là một thảm kịch nếu một số thành
viên quyền lực lạm dụng những cơ quan quốc tế như Liên Hiệp Quốc chẳng hạn cho
những quan tâm một chiều của họ. Liên
Hiệp Quốc phải trở thành một công cụ hàng đầu cho hòa bình thế giới; đấy là cội
nguồn hy vọng duy nhất cho những quốc gia nhỏ bé, bị áp bức cũng như cho toàn
bộ thế giới.
Trong mỗi
quốc gia, con người phải được trao cho quyền đạt đến hạnh phúc, và trong những
quốc gia, phải có sự quan tâm bình đẳng cho lợi ích cho ngay cả những quốc gia
yếu kém nhất. Tôi không nói rằng hệ
thống này tốt hơn hệ thống khác và tất cả phải tiếp nhận một hệ thống nào
đấy. Trái lại, những hệ thống chính trị
và ý tưởng đa dạng đáng mong ước cung ứng những sự bố trí khác nhau trong cộng
đồng nhân loại. Điều này làm nổi bật đa
dạng triển vọng tương lai cho hạnh phúc; vì thế mỗi cộng đồng quốc gia tự do
trong việc phát triển hệ thống chính trị, xã hội và kinh tế của nó, căn cứ trên
quyền tự quyết.
Cùng biểu
hiện ấy, vì tất cả mọi quốc gia phụ thuộc kinh tế vào những quốc gia khác hơn
bao giờ hết. Sự thông hiểu của con người
phải vượt khỏi những biên giới quốc gia để bao gồm toàn thể cộng đồng quốc
tế. Thực tế, ngoại trừ chúng ta có thể
tạo nên một không khí hợp tác nhiệt tình, mà trong ấy đe dọa hay thật sự sử
dụng sức mạnh được thay thế bằng sự thông hiểu chân thành, thì những vấn đề của
thế giới vẫn sẽ tiếp tục gia tăng. Không
chỉ khoảng cách giữa nghèo và giàu, sai lầm đạo đức mà như một vấn đề thực tiển
là cội nguồn của rắc rối. Nếu con người
trong những quốc gia nghèo bị phủ nhận hạnh phúc mà họ mong ước và đáng có, họ
sẽ không hài lòng và hỏi vặn vấn đề với những nước giàu. Nếu những sự hạn chế xã hội, chính trị, và
kinh tế không muốn cứ tiếp tục bắt những người không vui lòng cáng đáng, những
viễn tượng cho hòa bình thế giới sẽ bị lu mờ.
Tuy nhiên, nếu chúng ta làm mọi người hài lòng ở mức độ chân tình, hòa
bình sẽ bảo đảm một cách chắc chắn.
Chúng tôi
nhận ra sự to tát của nhiệm vụ trước mắt chúng ta, nhưng chúng tôi không thấy
sự lựa chọn nào khác hơn điều chúng tôi đang đề xuất, mà nó đặt căn bản trên
tính nhân bản thông thường của chúng ta.
Những quốc gia không có lựa chọn nào khác mà phải quan tâm đến lợi ích
của những quốc gia khác, không chi vì những khát vọng chia sẻ của toàn thể nhân
loại mà cũng là vì sự quan tâm hổ tương và lâu dài của tất cả. Chúng ta cũng phải quan tâm lợi ích nhân loại
về lâu về dài hơn là chỉ những ích lợi ngắn hạn.
Trong quá
khứ, những cố gắng đã được thực hiện để tạo nên
những xã hội chính đáng và công bằng hơn. Những tổ chức đã được thành lập với những
hiến chương cao quý để đấu tranh với những năng lực phản xã hội. Bất hạnh thay, những nổ lực như thế đã bị phá
hoại bởi lòng vị kỷ và tham lam. Ngày
nay, chúng ta phải chứng kiến cung cách đạo đức và những nguyên tắc bị chướng
ngại bởi vị kỷ, đặc biệt trong môi trường chính trị. Chính trị trống vắng đạo đức không xúc tiến
lợi ích con người, và đời sống không có đạo đức hạ con người đến mức độ của
những con thú. Điều này làm một số người
chúng ta lánh hoàn toàn chính trị. Nhưng chính trị tự nó không là bẩn thỉu một
cách hiển nhiên. Đúng hơn, những phương
tiện hướng dẫn sai lầm ở những nền văn hóa chính trị của chúng ta đã bóp méo
những ý tưởng cao thượng và nguyện vọng cao quý của chúng ta.
Đạo đức,
từ bi, lịch sự, và tuệ trí là những công trình xây dựng của toàn thể những nền
văn minh. Những phẩm chất này phải được
trau dồi trong thiếu nhi và duy trì qua nền giáo dục đạo đức có hệ thống trong
một môi trường xã hội hổ trợ vì thế một thế giới nhân bản hơn có thể hiện
ra. Chúng ta không thể chờ đợi thế hệ
tới thực hiện sự thay đổi này; chính chúng ta phải cố gắng hiện thực một sự làm
mới những giá trị căn bản của con người.
Niềm hy vọng nằm ở những thế hệ tương lai, nhưng không ngoại trừ việc
chúng ta tiến hành một sự thay đổi quan trọng trong phạm vi toàn cầu trong
những hệ thống giáo dục của chúng ta ngay bây giờ. Chúng ta cần một cuộc cách mạng trong sự cống
hiến đến những giá trị phổ biến.
Thực hiện
những lời kêu gọi ồn ào thì không đủ để làm dừng lại sự thoái hóa đạo đức;
chúng ta phải thực hiện những điều gì đấy về việc này. Vì ngày nay, chính quyền không gánh vác những
trách nhiệm “tôn giáo” như thế, những lĩnh tụ nhân bản và tôn giáo phải củng cố
sự tồn tại của những tổ chức dân sự, xã hội, văn hóa, giáo dục, và tôn giáo đề
bảo tồn những giá trị của con người và tâm linh. Nơi nào cần thiết, chúng ta phải thành lập
những tổ chức mới để đạt cho được những mục tiêu này. Chỉ trong việc làm như thế, chúng ta mới có
thể hy vọng tạo nên một căn bản vững vàng hơn cho hòa bình thế giới. Hạt giống của yêu thương từ ái và bi mẫn là ở
đấy bên trong chúng ta một cách cố hữu, nhưng thúc đẩy và nuôi dưỡng nó phải
được hoàn thành qua tuệ giác và giáo dục.
Để giải quyết những vấn đề mà nhân loại đang đối diện, chúng ta cần tổ
chức những cuộc gặp gở những nhà khoa học, giáo dục, hoạt động xã hội, thần
kinh học, vật lý học và những nhà chuyên
môn từ tất cả các lĩnh vực để thảo luận những phương diện tích cực và tiêu cực
của những gì chúng ta đã hoàn thành cho đến nay, cũng như những gì cần thiết
được giới thiệu và những gì cần thiết phải thay đổi trong hệ thống giáo dục của
chúng ta. Môi trường thích ứng đóng một
vai trò quan yếu trong sự tăng trưởng lành mạnh của một đứa bé. Tất cả mọi vấn đề, kể cả khủng bố, có thể
vượt thắng qua giáo dục, và một cách đặc biệt bằng sự giới thiệu việc quan tâm
đến người khác ở trình độ trước tuổi đến trường.
Sống trong
một xã hội, chúng ta phải chia sẻ nổi khổ đau
của những công dân của mình và thực hành từ bi cùng bao dung không chỉ
đối với những người thương của chúng ta mà cũng đối với những kẻ thù của chúng
ta. Đây là một cuộc thử nghiệm sức mạnh
đạo đức của chúng ta. Chúng ta phải
thiết lập một tấm gương bằng sự thực hành của chính chúng ta. Chúng ta phải
sống bằng tiêu chuẩn cao độ như vậy của tính chính trực mà chúng ta mong cầu
cho sự truyền đạt đến người khác. Mục
tiêu chính yếu là để phụng sự và làm lợi ích thế giới.
Ý định của
chúng tôi trong quyển sách này là để thực hiện một sự cống hiến nhưng nhỏ bé
đến hòa bình thế giới bằng việc giải thích những khái niệm của Đạo Phật về việc
tìm kiếm nguồn gốc của những cảm xúc gây tổn thương, như tham dục và thù hận,
bên trong chính chúng ta, và rồi thì diễn tả những sự thực hành của Đạo Phật để
tiêu mòn những ảnh hưởng đớn đau và nhổ gốc chúng trong trái tim với tuệ giác
và từ bi.
Trích từ
quyển How to See Yourself as You Really Are của Đức Đạt Lai Lạt Ma
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét