NGƯỜI CẦM HOA SEN TRẮNG
Nguyên tác: Holder Of The
White Lotus
Tác giả: Đức Đạt Lai Lạt Ma
Việt dịch: Quảng Cơ/ Tuệ Uyển hiệu đính/ Tuesday, October 5, 2021
***
***
Tôi đào thoát khỏi Tây Tạng vào ngày 31 tháng 3 năm 1959. Kể từ đó tôi sống lưu
vong ở Ấn Độ. Trong giai đoạn 1949-50, Cộng
hòa Nhân dân Trung Hoa đã gửi một đội quân đến xâm lược đất nước của tôi.
Trong gần một thập kỷ, tôi vẫn là nhà lãnh đạo chính trị cũng như tinh thần của
người dân và cố gắng thiết lập lại mối quan hệ hòa bình giữa hai quốc gia của
chúng tôi. Nhưng nhiệm vụ được chứng minh là bất khả thi. Tôi đã đi đến một kết
luận không mấy vui vẻ rằng tôi chỉ có thể phục vụ người dân của mình tốt hơn từ bên
ngoài.
Khi tôi nhìn lại khoảng thời gian Tây Tạng vẫn còn là một đất nước tự do, tôi
nhận ra rằng đó là những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Hôm nay tôi chắc
chắn rất hạnh phúc, nhưng chắc chắn sự tồn tại của tôi bây giờ rất khác so với
sự giáo dục của tôi. Và mặc dù rõ ràng là không có tác dụng gì đối với cảm giác
nhớ nhung, nhưng tôi vẫn không thể không cảm thấy buồn khi nghĩ về quá khứ. Nó
nhắc nhở tôi về những đau khổ khủng khiếp của đồng bào tôi. Tây Tạng cũ không
hoàn hảo. Tuy nhiên, đúng là nói rằng cách sống của chúng tôi là một cái gì đó
khá đáng chú ý. Chắc chắn rằng có rất nhiều thứ đáng để bảo tồn mà bây giờ đã bị
mất đi vĩnh viễn.
Tôi đã nói rằng những từ ngữ Dalai Lama
- Đạt Lai Lạt Ma có ý nghĩa khác nhau đối với những người khác nhau, đối với
tôi chúng chỉ ám chỉ chức vụ mà tôi nắm giữ. Trên thực tế, Dalai là một từ tiếng Mông Cổ có nghĩa là 'đại dương’ và Lama là một thuật ngữ tiếng Tây Tạng
tương ứng với từ guru trong tiếng Ấn Độ, có nghĩa là một đạo sư. Cùng với nhau,
các từ Dalai và Lama đôi khi được dịch một cách lỏng lẻo là 'Đại dương của Trí tuệ’.
Nhưng đây là do một sự hiểu lầm mà tôi cảm thấy. Ban đầu, Dalai là bản dịch cục bộ của Sonam
Gyatso, tên của Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ ba: Gyatso có nghĩa là đại dương trong tiếng Tây Tạng. Một sự hiểu lầm
đáng tiếc nữa là do tiếng Trung Hoa diễn tả từ lama là huo-fou – hoạt Phật,
có hàm ý là 'Phật sống'. Điều này sai.
Phật giáo Tây Tạng không công nhận điều đó. Nó chỉ chấp nhận rằng một số chúng
sanh nhất định, trong đó có Đức Đạt Lai Lạt Ma, có thể chọn cách tái sanh của họ.
Những người như vậy được gọi là tulkus
(hóa thân). Tất nhiên, trong khi tôi sống ở Tây Tạng, trở thành Đạt Lai Lạt Ma
có ý nghĩa rất lớn. Điều đó có nghĩa là tôi đã sống một cuộc sống khác xa với sự
vất vả và nhọc nhằn của đại đa số người dân của tôi. Tôi đi đến đâu cũng được một
đoàn người hầu cận tháp tùng. Xung quanh tôi là các bộ trưởng và cố vấn của
chính phủ mặc áo choàng lụa xa hoa, những người đàn ông được thấy từ những gia
đình quý tộc và tinh hoa trong đất nước. Những người bạn đồng hành hàng ngày của
tôi là những học giả lỗi lạc và những người am hiểu về tôn giáo có thực chứng
cao độ. Và mỗi khi tôi rời Potala,
cung điện mùa đông - 1.000 phòng tráng lệ của các Đạt Lai Lạt Ma, tôi được hộ tống
bởi một đám rước hàng trăm người.
Ở hàng đầu đoàn là một
Ngagpa, một người đàn ông mang theo một
'bánh xe cuộc sống' mang tính biểu tượng.
Theo sau ông là một đoàn tatara, những
người kỵ mã mặc trang phục truyền thống, sặc sỡ và mang theo cờ phướng. Phía
sau họ là những người khuân vác mang những con chim biết hót trong lồng và đồ đạc
cá nhân của tôi đều được gói trong lụa vàng. Tiếp theo là một bộ phận các nhà
sư từ Namgyal, tu viện riêng của Đạt
Lai Lạt Ma. Mỗi người mang một biểu ngữ được trang trí bằng các đề mục thiêng
liêng. Phía sau họ đi tiếp theo là các nhạc công cưỡi trên lưng ngựa. Sau đó,
theo sau hai nhóm quan chức tu sĩ, đầu tiên là một bộ phận cấp dưới đóng vai
trò là những người vận chuyển, sau đó là các nhà sư thuộc dòng Tsedrung, những vị là viên chức của
Chính phủ. Đằng sau những con ngựa này là một đàn ngựa từ chuồng riêng của Đức
Đạt Lai Lạt Ma, tất cả đều được trang trí xinh đẹp, và được dẫn dắt bởi các người giữ ngựa.
Theo sau đó là một đội quân ngựa khác mang những ấn tín của nhà nước. Tôi đến
tiếp theo, đi trong một chiếc kiệu màu vàng, được khiêng bởi hai mươi người đàn
ông, tất cả là sĩ quan trong quân đội và mặc áo choàng màu xanh lá cây với mũ
màu đỏ. Không giống như các quan chức cấp cao nhất, những người để tóc cao, những
người này có một bím tóc dài và duy nhất chạy dọc xuống lưng. Bản thân chiếc kiệu
có màu vàng (để biểu thị đời sống tu hành), được hỗ trợ bởi thêm tám người đàn
ông mặc áo dài bằng lụa màu vàng. Cùng với đó là bốn thành viên của Kashag (chính phủ), Nội các của Đạt Lai
Lạt Ma, với sự tham dự của Kusun Depon,
người đứng đầu vệ sĩ của Đạt Lai Lạt Ma và Mak-chi,
Tổng tư lệnh quân đội nhỏ bé của Tây Tạng. Cả hai người này đều nghiêm nghị
mang theo thanh kiếm của mình trong lễ chào. Họ mặc một bộ đồng phục gồm quần
xanh lam và áo dài màu vàng được thắt bím vàng. Trên đầu họ đội một chiếc mũ topi tua rua. Vây quanh đoàn tùy tùng
chính này, có đội hộ tống sing gha, cảnh sát tu viện. Những người đàn
ông có vẻ ngoài đáng sợ này đều cao ít nhất 6 bộ và mặc áo lót dày, khiến họ có
vẻ ngoài thậm chí còn ấn tượng hơn. Trên tay họ mang theo những chiếc roi dài,
mà họ không ngần ngại sử dụng.
Đằng sau chiếc kiệu tôi ngồi là hai Giáo thọ của tôi, trưởng và phó (người trước
từng là Nhiếp chính của Tây Tạng trước khi tôi đến tuổi trưởng thành). Sau đó đến
cha mẹ tôi và các thành viên khác trong gia đình tôi. Theo sau họ là một nhóm
đông đảo các quan chức cư sĩ, cả quý tộc và thường dân, được sắp xếp theo cấp bậc.
Luôn luôn gần như toàn bộ cư dân của thủ đô Lhasa,
đến để cố gắng nhìn thấy tôi bất cứ khi nào tôi đi ra ngoài. Có một sự im lặng tràn
ngập và thường có những giọt nước mắt khi mọi người cúi đầu hoặc phủ phục xuống
đất khi tôi đi qua.
Đó là một cuộc sống rất khác so với cuộc sống mà tôi từng biết khi còn là một cậu
bé. Tôi sinh ngày 6 tháng 7 năm 1935 và tên là Lhamo Thondup. Theo nghĩa đen,
điều này có nghĩa là ‘Nữ Thần Toại Nguyện’.
Tên người, địa điểm và sự vật trong tiếng Tây Tạng thường đẹp như tranh vẽ
trong diễn dịch. Ví dụ, Tsang- po,
tên của một trong những con sông quan trọng nhất của Tây Tạng - và là nguồn của
dòng Brahmaputra hùng vĩ của Ấn Độ -
có nghĩa là "Kẻ Lọc Nước".Tên
làng của chúng tôi là Taktser: Cọp Gầm.
Đó là một khu định cư nhỏ và nghèo nàn, nằm trên một ngọn đồi nhìn ra một thung
lũng rộng lớn. Đồng cỏ của nó đã không được định cư hoặc làm nông nghiệp trong
thời gian dài, chỉ được chăn thả bởi những người du mục. Lý do cho điều này là
sự không thể đoán trước của thời tiết ở khu vực đó. Trong suốt thời thơ ấu của
tôi, gia đình tôi là một trong hai mươi gia đình kiếm sống bấp bênh từ mảnh đất
đó.
Taktser nằm ở vùng cực đông bắc Tây Tạng,
thuộc tỉnh Amdo. Về mặt địa lý, Tây Tạng
có thể được chia thành bốn khu vực chính. Về phía tây bắc là Changtang, một khu vực sa mạc đóng băng
chạy theo hướng đông tây kéo dài hơn tám trăm dặm. Nó gần như không có thảm thực
vật và chỉ có một số người du mục chăm chỉ sống giữa sự hoang vắng của nó. Về
phía nam của Changtang là các tỉnh U và Tsang.
Khu vực này tiếp giáp về phía nam và tây nam bởi dãy Himalayas hùng vĩ. Về phía đông của U-Tsang là tỉnh Kham, đây
là vùng màu mỡ nhất và do đó đông dân nhất cả nước. Về phía bắc của Kham là Amdo. Trên biên giới phía đông của cả Kham và Amdo là ranh giới
quốc gia của Tây Tạng với Trung Hoa. Vào thời điểm tôi sinh ra, một lãnh chúa Hồi
giáo, Ma Pu-Feng, gần đây đã thành
công trong việc thành lập ở Amdo một
chính quyền khu vực trung thành với Cộng hòa Trung Hoa Dân Quốc.
Cha mẹ tôi là những người nông dân nhỏ: chính xác không phải là nông nô, vì họ
không bị ràng buộc bởi bất kỳ người chủ nào; nhưng họ hoàn toàn không phải là
quý tộc. Họ thuê một ít đất và tự làm. Các loại cây trồng chính ở Tây Tạng là
lúa mạch và kiều mạch và bố mẹ tôi đã trồng cả hai loại này cùng với khoai tây.
Nhưng thường thì công việc trong năm của họ bị hủy hoại do mưa đá lớn hoặc hạn
hán. Họ cũng nuôi một số động vật, đây là nguồn sản phẩm đáng tin cậy hơn. Tôi
nhớ rằng chúng tôi có năm hoặc sáu con dzomos
(con lai giữa yak và bò) để vắt sữa
và một số gà thả rông để đẻ. Có một bầy hỗn hợp có lẽ là tám mươi con cừu và
dê, và cha tôi gần như lúc nào cũng có một hoặc hai hoặc thậm chí ba con ngựa, vốn
ông rất thích. Cuối cùng, gia đình tôi đã nuôi được một vài con yak (bò Tây Tạng hay tuyết ngưu).
Yak là một trong những món quà của
Thiên nhiên dành cho nhân loại. Nó có thể tồn tại ở bất kỳ độ cao nào trên
10.000 bộ, vì vậy nó rất thích hợp cho Tây Tạng. Dưới đó là chúng chết. Vừa là
một con thú chuyên chở, vừa là nguồn cung cấp sữa (trong trường hợp của con
cái, được gọi là con dri), và thịt, yak
thật sự là một mặt hàng chủ yếu của nông nghiệp vùng cao. Lúa mạch mà cha mẹ
tôi trồng là một loại lương thực khác của Tây Tạng. Khi rang và nghiền thành bột
mịn, nó sẽ trở thành tsampa. Hiếm khi
có một bữa ăn nào được phục vụ ở Tây Tạng mà không bao gồm tsampa và, ngay cả khi sống lưu vong, tôi vẫn tiếp tục ăn nó mỗi
ngày. Tất nhiên, nó không được ăn như bột. Đầu tiên bạn phải kết hợp nó với chất
lỏng, thường là trà, nhưng sữa (mà tôi thích hơn) hoặc sữa chua hoặc thậm chí chanp (bia Tây Tạng) sẽ làm được. Sau
đó, dùng các ngón tay vuốt quanh bát, bạn vo thành những viên nhỏ. Nếu không nó
có thể được sử dụng như nguyên liệu căn bản cho cháo đặc (yến mạch). Đối với người
Tây Tạng, nó rất ngon, theo kinh nghiệm của tôi, rất ít người nước ngoài thích
nó. Người Hoa nói riêng không quan tâm đến nó chút nào.
Hầu hết những gì cha mẹ tôi trồng trong trang trại chỉ được sử dụng để nuôi
chúng tôi. Nhưng cha tôi thỉnh thoảng vẫn buôn bán ngũ cốc hoặc một vài con cừu
với những người du mục đi ngang qua hoặc xuống Siling, thị trấn và thủ phủ gần
nhất của Amdo, cách đó ba giờ đi ngựa.
Tiền tệ không được sử dụng nhiều ở những vùng nông thôn xa xôi này và hầu hết
thương mại được thực hiện bằng hình thức trao đổi. Vì vậy, cha tôi sẽ đổi số tiền
dư trong mùa lấy trà, đường, vải bông, có lẽ là một vài đồ trang trí, và có thể
là một số đồ dùng bằng sắt. Thỉnh thoảng ông cũng quay lại với một con ngựa mới,
điều này khiến cha tôi thích thú. Cha tôi có cảm tình rất tốt với chúng và khá
nổi tiếng ở địa phương với tư cách là người chữa bệnh cho ngựa.
Ngôi nhà tôi sinh ra là điển hình của khu vực Tây Tạng của chúng tôi. Nó được
xây bằng đá và bùn với một mái bằng dọc theo ba mặt của một hình vuông. Đặc điểm
khác thường duy nhất của nó là rãnh nước, được làm từ những cành cây bách xù,
khoét ra để tạo thành ống dẫn nước mưa. Ngay phía trước nó, giữa hai 'cánh tay'
hay cánh gà, có một khoảng sân nhỏ ở giữa là một cột cờ cao. Trên đó treo một
biểu ngữ, được bảo đảm ở trên và dưới, trên đó có viết vô số lời cầu nguyện.
Những con vật được giữ ở sau nhà. Bên trong có sáu phòng: một nhà bếp, nơi
chúng tôi dành phần lớn thời gian khi ở trong nhà; một phòng cầu nguyện với một
bàn thờ nhỏ, nơi tất cả chúng tôi sẽ tụ tập để cúng dường vào đầu ngày; phòng cha
mẹ tôi; một phòng dự phòng cho bất kỳ khách nào mà chúng tôi có thể có; một kho
chứa đồ của chúng tôi; và cuối cùng là một chuồng gia súc. Không có phòng ngủ
cho bọn trẻ chúng tôi. Khi còn bé, tôi ngủ với mẹ tôi; sau đó, trong nhà bếp,
bên bếp lò. Đối với đồ đạc, chúng tôi không có ghế hoặc giường như vậy, nhưng
có những khu vực cao hơn để ngủ trong cả phòng của cha mẹ tôi và phòng phụ.
Cũng có một số tủ làm bằng gỗ gai sơn. Sàn nhà cũng được làm bằng gỗ và lát ván
gọn gàng.
Cha tôi là một người đàn ông có chiều cao trung bình và rất nóng nảy. Tôi nhớ
có lần tôi đã kéo ria mép của ông ấy và bị đánh mạnh vì rắc rối của tôi. Tuy
nhiên, cha tôi cũng là một người đàn ông tốt bụng và ông ấy không bao giờ có ác
cảm. Một câu chuyện thú vị đã được kể về cha tôi vào thời điểm tôi sanh ra. Ông
đã bị bệnh trong một số tuần và phải nằm trên giường của mình. Không ai biết điều
gì đã xảy ra với ông và mọi người bắt đầu lo sợ cho cuộc sống của ông ấy. Nhưng
vào ngày tôi chào đời, cha tôi đột nhiên bắt đầu hồi phục mà không rõ lý do. Thật
không thể nào hào hứng hơn khi trở thành một người cha vì mẹ tôi đã sinh được
tám người con, mặc dù chỉ có bốn người sống sót. (Tất nhiên, những gia đình
nông dân như chúng tôi – sống trong những gia đình đông con và mẹ tôi sinh mười
sáu người con, trong đó bảy người sống.) Vào thời điểm viết bài, Lobsang Samten, anh trai trực tiếp của
tôi, và Tsering Dolma, chị cả của tôi,
không còn sống, nhưng hai người anh trai khác, em gái tôi và em trai tôi vẫn sống
khỏe mạnh.
Mẹ tôi chắc chắn là một trong những người tốt nhất mà tôi từng biết. Bà ấy thật
sự tuyệt vời và được yêu mến, tôi khá chắc chắn, bởi tất cả những người biết bà
ấy. Bà rất từ bi. Có lần, tôi nhớ mình được kể rằng, có một nạn đói khủng khiếp
ở gần Trung Hoa. Kết quả là, nhiều người nghèo Trung Hoa đã bị đuổi qua biên giới
để tìm kiếm thức ăn. Một ngày nọ, một cặp vợ chồng xuất hiện trước cửa nhà
chúng tôi, mang trên tay một đứa trẻ đã chết. Họ cầu xin mẹ tôi cho thức ăn và
bà đã sẵn sàng đưa cho họ. Sau đó, bà chỉ vào đứa con của họ và hỏi liệu họ có
muốn giúp đỡ để chôn nó không. Khi họ hiểu được ý của bà ấy, họ lắc đầu và nói
rõ rằng họ có ý định ăn thịt nó. Mẹ tôi đã rất kinh hoàng và ngay lập tức mời họ
vào và làm sạch toàn bộ bên trong thùng mỡ trước khi hối tiếc đưa cho họ lên đường.
Ngay cả khi nó có nghĩa là cho đi thức ăn của gia đình để bản thân chúng tôi
đói, bà không bao giờ để bất kỳ người ăn xin nào về tay không.
Tsering Dolma hơn tôi mười tám tuổi.
Vào thời điểm tôi mới sanh, chị ấy đã giúp mẹ tôi điều hành nhà và đóng vai trò
như một bà mụ của tôi. Khi bà sanh tôi, chị ấy nhận thấy rằng một bên mắt của
tôi không mở đúng cách. Không do dự, chị đặt ngón tay cái lên mí mắt và buộc nó
mở rộng ra - thật may là không ảnh hưởng gì. Tsering Dolma cũng là người chịu trách nhiệm cho tôi bữa ăn đầu
tiên, theo truyền thống, là một chất lỏng làm từ vỏ của một loại bụi cây đặc biệt
mọc ở địa phương. Điều này được cho là để bảo đảm một đứa trẻ khỏe mạnh. Nó chắc
chắn đã hoạt động trong trường hợp của tôi. Những năm sau này, chị gái tôi nói
với tôi rằng tôi là một đứa bé rất bẩn thỉu. Chị ấy đã ôm tôi vào lòng ngay khi
tôi quậy phá lung tung!
Tôi không liên hệ nhiều đến bất kỳ người nào trong ba người anh lơn của mình. Thupten Jigme Norbu, người lớn tuổi nhất,
đã được công nhận là hóa thân của một vị lạt ma cao cấp, Taktser Rinpoche (Rinpoche
là danh hiệu được đặt cho các bậc thầy tâm linh và có nghĩa là Bậc Tôn Quý), và
được định vị tại Kumbum, một tu viện
nổi tiếng vài giờ đi bằng ngựa. Anh trai kế của tôi, Gyalo Thondup, hơn tôi tám tuổi và vào thời điểm tôi sinh ra, anh ấy
đang đi học ở một ngôi làng gần đó. Chỉ có người anh trai trực tiếp của tôi, Lobsang Samten, ở lại. Anh hơn tôi ba tuổi.
Nhưng anh ấy cũng đã được gửi đến Kumbum
để làm một tu sĩ, vì vậy tôi hầu như không biết anh ấy.
Tất nhiên, không ai biết rằng tôi có thể là gì hơn một đứa trẻ bình thường. Gần
như không thể tưởng tượng được rằng nhiều hơn một tulku có thể được sinh ra trong cùng một gia đình và chắc chắn cha
mẹ tôi không hề biết rằng tôi sẽ được tôn xưng là Đạt Lai Lạt Ma. Việc hồi phục
của cha tôi là một điều tốt lành, nhưng nó không được coi là có ý nghĩa quan trọng.
Bản thân tôi cũng không có mối quan tâm cụ thể nào về những gì đang diễn ra ở
phía trước. Những ký ức đầu đời của tôi rất bình thường. Một số người nhấn mạnh
nhiều vào hồi ức đầu tiên của một người, nhưng tôi thì không. Ví dụ, trong số ký
ức, tôi nhớ, khi quan sát thấy một nhóm trẻ em đang chiến đấu và chạy để tham
gia với bên yếu hơn. Tôi cũng nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con lạc đà. Những
thứ này khá phổ biến ở các vùng của Mông Cổ và đôi khi chúng được mang qua biên
giới. Nó trông rất lớn và hùng vĩ và rất đáng sợ. Tôi cũng nhớ lại một ngày nọ,
tôi phát hiện ra mình bị nhiễm sán lãi - một nỗi đau phổ biến ở phương Đông.
Một điều mà tôi nhớ đặc biệt thích thú khi còn rất nhỏ là vào chuồng gà mái để
nhặt trứng với mẹ và sau đó ở lại. Tôi thích ngồi trong ổ gà mái và tạo ra những
tiếng ồn ào. Một việc yêu thích khác của tôi khi còn là một đứa bé con là đóng
gói đồ đạc trong một chiếc túi như thể tôi sắp trải qua một cuộc hành trình
dài. Tôi sẽ đến Lhasa, tôi sẽ đến Lhasa, tôi nói. Điều này, cùng với việc
tôi khăng khăng rằng tôi luôn phải được phép ngồi ở đầu bàn, sau này được cho
là một dấu hiệu cho thấy rằng tôi phải biết rằng tôi được định sẵn cho những điều
lớn lao hơn. Khi còn nhỏ, tôi cũng có một số giấc mơ rõ ràng để có cách giải
thích tương tự, nhưng tôi không thể nói một cách rõ ràng rằng tôi đã biết trước
về tương lai của mình. Sau đó, mẹ tôi kể cho tôi nghe một số câu chuyện có thể
được coi là dấu hiệu tái sanh cao cấp. Ví dụ, tôi không bao giờ cho phép ai
khác ngoài bà ấy cầm chén tô của tôi. Tôi cũng không bao giờ tỏ ra sợ người lạ.
Trước khi tiếp tục kể về khám phá của tôi với tư cách là Đạt Lai Lạt Ma, trước
tiên tôi phải nói đôi điều về Phật giáo và lịch sử của nó ở Tây Tạng. Người
sáng lập ra Phật giáo là một nhân vật lịch sử, Sĩ Đạt Ta (Siddhartha), người được
công nhận là Đức Phật Thích Ca. Ngài sanh ra cách đây hơn 2.500 năm. Giáo lý của
ngài, ngày nay được gọi là giáo Pháp, hoặc Phật giáo, đã được du nhập vào Tây Tạng
vào thế kỷ thứ tư sau Công nguyên. Đã mất vài thế kỷ để thay thế tôn giáo Bon bản địa và trở nên hoàn chỉnh, nhưng
cuối cùng đất nước đã được chuyển đổi triệt để đến mức các nguyên tắc Phật giáo
đã chi phối toàn bộ xã hội, ở mọi cấp độ. Và trong khi người Tây Tạng về bản chất
là những người khá hung dữ và khá hiếu chiến, nhưng sự quan tâm ngày càng tăng
của họ đối với việc thực hành tôn giáo là một yếu tố chính dẫn đến sự cô lập của
đất nước. Trước đó, Tây Tạng đã chiếm hữu một đế chế rộng lớn, thống trị Trung
Á với lãnh thổ bao gồm phần lớn phía bắc Ấn Độ, Nepal và Bhutan ở phía
nam. Nó cũng bao gồm nhiều lãnh thổ của Trung Hoa. Vào năm 763 sau Công Nguyên,
các lực lượng Tây Tạng đã thật sự chiếm được thủ đô của Trung Hoa, nơi họ đưa
ra những lời hứa về triều cống và các nhượng bộ khác. Tuy nhiên, khi sự nhiệt
tình của người Tây Tạng đối với Phật giáo ngày càng tăng, thì mối quan hệ của
Tây Tạng với các nước láng giềng ấy trở nên mang tính chất tâm linh hơn là bản
chất chính trị. Điều này đặc biệt đúng với Trung Hoa, nơi phát triển mối quan hệ
thân thiết-người bảo trợ các tu sĩ được phát triển. Các Hoàng đế Mãn Châu, những
người theo đạo Phật, gọi Đức Đạt Lai Lạt Ma là 'Vua Truyền bá Phật giáo’.
Giáo lý nền tảng của Phật giáo là thuyết Duyên khởi hay Luật Nhân quả. Điều này
chỉ đơn giản nói rằng mọi thứ mà một cá nhân trải nghiệm đều bắt nguồn qua hành
động từ động cơ. Do đó, động cơ là gốc rễ của cả hành động và trải nghiệm. Từ sự
hiểu biết này, các lý thuyết Phật giáo về tâm thức và tái sanh được hình thành.
Điều đầu tiên cho rằng, bởi vì nguyên nhân làm phát sinh kết quả mà sau đó trở
thành nguyên nhân của kết quả tiếp theo, cho nên ý thức phải liên tục. Nó tiếp
tục trôi chảy, thu thập kinh nghiệm và dấu vết từ khoảnh khắc này sang khoảnh
khắc tiếp theo. Tại thời điểm của cái chết về thể chất, theo sau đó là ý thức của
một chúng sanh chứa đựng dấu ấn của tất cả những kinh nghiệm và ấn tượng trong
quá khứ, và những hành động xảy ra trước chúng. Đây được gọi là nghiệp, có nghĩa là "hành động".
Do đó, ý thức, cùng với nghiệp tương ứng
của nó, sau đó trở thành "tái sanh" trong một cơ thể mới - động vật,
con người hoặc chư thiên, thần, thánh.
Vì vậy, để đưa ra một ví dụ đơn giản, một người đã dành cả cuộc đời của mình để
ngược đãi động vật có thể khá dễ dàng được tái sanh trong kiếp sau như một con
chó thuộc về một người không đối xử tốt với động vật. Tương tự, hạnh kiểm
nghiêm chỉnh trong đời này sẽ giúp tái sanh thuận lợi trong đời sau.
Các Phật tử tin rằng vì bản chất cơ bản của ý thức là trung tính, nên có thể
thoát khỏi vòng sanh, khổ, tử và tái sanh bất tận mà cuộc sống tất yếu phải kéo
theo, nhưng chỉ khi tất cả ác nghiệp
đã được loại bỏ cùng với tất cả dính mắc thế gian.. Khi đạt đến điểm này, ý thức
trong vấn đề được cho là đạt được sự giải thoát đầu tiên và sau đó là thành Phật.
Tuy nhiên, theo Phật giáo trong truyền thống Tây Tạng, một chúng sanh đạt được
Phật quả, mặc dù được giải thoát khỏi Luân hồi, ‘bánh xe của đau khổ', như một
hiện tượng tồn tại đã được biết đến, nhưng sẽ tiếp tục quay trở lại hoạt động
vì lợi ích của tất cả chúng sanh khác cho đến khi mỗi người được giải thoát như
nhau.
Bây giờ trong trường hợp của riêng tôi, tôi được coi là tái sanh của từng vị
trong số mười ba vị Đạt Lai Lạt Ma trước đây của Tây Tạng (vị đầu tiên được
sinh ra vào năm 1351 sau Công Nguyên), những người lần lượt được coi là biểu hiện
của Đức Quán Thế Âm (Avalokiteshvara), hay
Chenrezig, Bồ tát từ bi, người nắm giữ Hoa
Sen Trắng. Vì vậy, tôi cũng được cho là biểu hiện của Chenrezig, trên thực
tế là vị thứ bảy mươi tư trong một dòng dõi có thể bắt nguồn từ một cậu bé Bà
la môn sống vào thời Đức Phật Thích Ca. Tôi thường được hỏi liệu tôi có thật sự
tin vào điều này hay không. Câu trả lời không đơn giản để đưa ra. Nhưng khi tôi
đã năm mươi sáu tuổi, khi tôi xem xét những kinh nghiệm của mình trong cuộc sống
hiện tại này và với niềm tin Phật giáo của mình, tôi không khó chấp nhận rằng
tôi có liên hệ tâm linh với cả mười ba vị Đạt Lai Lạt Ma trước đó, với
Chenrezig và với chính Đức Phật. .
Khi tôi chưa được ba
tuổi, một nhóm tìm kiếm do Chính phủ cử đi để tìm hóa thân mới của Đức Đạt Lai
Lạt Ma đã đến tu viện Kumbum. Họ đã được dẫn đến đó bởi một số dấu hiệu. Một
trong số những điều này liên quan đến thi thể xông ướp của người tiền nhiệm của
tôi, Thupten Gyatso, Đức Đạt Lai Lạt
Ma thứ mười ba, người đã qua đời ở tuổi năm mươi bảy vào năm 1933. Trong thời
gian ở trong trạng thái ngồi, người ta phát hiện đầu đã quay từ hướng Nam sang Đông-Bắc.
Ngay sau đó, Nhiếp Chính Vương, bản
thân là một lạt ma cao cấp, đã có một giấc mộng. Nhìn xuống vùng nước của hồ
thiêng Lhamoi Lhatso, ở phía nam Tây
Tạng, ông thấy rõ ràng các chữ cái Tây Tạng Ah,
Ka và Ma trôi nổi trong tầm mắt.
Tiếp theo là hình ảnh của một tu viện ba tầng với mái màu xanh ngọc và vàng và
một con đường chạy từ đó đến một ngọn đồi. Cuối cùng, ngài nhìn thấy một ngôi
nhà nhỏ có rãnh nước hình thù kỳ lạ. Ngài chắc chắn rằng những mẫu tự đề cập đến
Amdo, tỉnh phía Đông Bắc, vì vậy chính nơi đó mà nhóm tìm kiếm đã được gửi đến.
Khi họ đến được Kumbum, các
thành viên của nhóm tìm kiếm cảm thấy rằng họ đã đi đúng hướng. Có vẻ như nếu
chữ Ah ám chỉ Amdo, thì Ka phải chỉ ra
tu viện ở Kumbum - nơi thật sự có ba
tầng và có mái màu xanh ngọc. Bây giờ họ chỉ cần xác định một ngọn đồi và một
ngôi nhà có rãnh nước đặc biệt. Vì vậy, họ bắt đầu tìm kiếm các ngôi làng lân cận.
Khi họ nhìn thấy những cành cây bách xù trên mái nhà của cha mẹ tôi, họ chắc chắn
rằng Đức Đạt Lai Lạt Ma mới sẽ không còn xa nữa. Tuy nhiên, thay vì tiết lộ mục
đích chuyến thăm của họ, nhóm chỉ yêu cầu ở lại qua đêm. Thủ lãnh của đoàn tìm
kiếm, Kewtsang Rinpoche, sau đó giả
làm một người hầu và dành phần lớn thời gian buổi tối để quan sát và chơi với đứa
trẻ nhỏ nhất trong nhà.
Đứa trẻ nhận ra ông và
gọi ‘Sera Lama, Sera Lama’. Sera là tu viện của Kewtsang Rinpoche. Ngày hôm sau, họ rời đi - chỉ để trở lại vài
ngày sau đó với tư cách là một chuyến đi chính thức. Lần này họ mang theo một số
thứ thuộc về người tiền nhiệm của tôi, cùng với một số đồ vật tương tự không phải
của ngài. Trong mọi trường hợp, đứa trẻ sơ sinh đã xác định chính xác những gì
thuộc về Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ mười ba và nói, ‘Nó là của tôi. Nó là của tôi.”
Điều này ít nhiều thuyết phục nhóm tìm kiếm rằng họ đã tìm thấy hóa thân mới.
Tuy nhiên, có một ứng cử viên khác sẽ được xem xét trước khi đưa ra quyết định
cuối cùng. Nhưng không lâu thì cậu bé đến từ Taktser được công nhận là Đạt Lai Lạt Ma mới. Tôi là đứa trẻ đó.
Không cần phải nói,
tôi không nhớ nhiều về những sự kiện này. Tôi quá nhỏ. Hồi ức thật sự duy nhất
của tôi là về một người đàn ông với đôi mắt xuyên thấu. Những thứ này hóa ra
thuộc về một người tên là Kenrap Tenzin,
người đã trở thành Sư Phụ Trách Y Áo của
tôi và sau đó dạy tôi viết.
Ngay sau khi nhóm tìm
kiếm kết luận rằng đứa trẻ từ Taktser
là hóa thân thật sự của Đạt Lai Lạt Ma, tin nhắn được gửi về cho Lhasa để thông báo cho Quan Nhiếp Chính.
Sẽ mất vài tuần trước khi nhận được xác nhận chính thức. Cho đến lúc đó, tôi vẫn
ở nhà. Trong khi đó, Thống đốc địa phương Ma
Pu-Feng bắt đầu gây rối. Nhưng cuối cùng tôi đã được cha mẹ đưa đến tu viện
Kumbum, nơi tôi được sắp đặt trong một
buổi lễ diễn ra vào lúc bình minh. Tôi đặc biệt nhớ đến sự kiện này vì tôi đã rất
ngạc nhiên khi được đánh thức và mặc quần áo trước khi mặt trời mọc. Tôi cũng
nhớ mình đã được ngồi trên bảo tọa.
Bây giờ đã bắt đầu một
giai đoạn có phần không vui trong cuộc đời tôi. Cha mẹ tôi đã không ở lại lâu
và chẳng bao lâu sau tôi chỉ có một mình giữa môi trường xung quanh mới mẻ và
xa lạ này. Rất khó để một đứa trẻ nhỏ bị tách khỏi cha mẹ của nó. Tuy nhiên, có
hai điều an ủi khi sống tại tu viện. Đầu tiên, anh trai trực tiếp của tôi, Lobsang Samten đã ở đó. Dù chỉ hơn tôi
ba tuổi nhưng anh ấy đã chăm sóc tôi rất chu đáo và chúng tôi nhanh chóng trở
thành những người bạn thân thiết. Điều an ủi thứ hai là sư phụ của anh ấy là một
tu sĩ già rất tốt bụng, người thường ôm tôi vào trong áo choàng của ông ấy. Có
một lần tôi nhớ lại rằng ông ấy đã tặng tôi một quả đào. Tuy nhiên, phần lớn
tôi không hài lòng. Tôi không hiểu Đức Đạt Lai Lạt Ma có nghĩa là gì. Theo những
gì tôi biết, tôi chỉ là một cậu bé nhỏ trong số rất nhiều người. Không có gì lạ
khi trẻ em vào tu viện khi còn rất nhỏ và tôi được đối xử giống như tất cả những
người khác.
Một kỷ niệm đau buồn hơn là về một trong những người chú của tôi, người đã từng
là một nhà sư ở Kumbum. Một buổi tối,
trong khi ông ấy ngồi đọc kinh, tôi làm rối cuốn kinh của ông ấy. Như ngày nay,
cuốn sách này đã bị rời rạc và các trang nằm ở khắp mọi nơi. Em trai của cha
tôi đã bồng tôi lên và tát tôi rất mạnh. Ông ấy vô cùng tức giận và tôi vô cùng
sợ hãi. Trong nhiều năm sau đó, tôi bị ám ảnh bởi khuôn mặt đen sạm, đầy vết rỗ
và bộ ria mép dữ tợn của ông ta. Sau đó, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy ông ta,
tôi trở nên rất sợ hãi.
Khi rõ ràng rằng cuối cùng tôi sẽ được đoàn tụ với cha mẹ và chúng tôi sẽ cùng
nhau hành trình đến Lhasa, tôi bắt đầu
nhìn về tương lai với nhiều nhiệt tình hơn. Như bất kỳ đứa trẻ nào, tôi rất vui
mừng trước viễn cảnh được đi du lịch. Tuy nhiên, điều này đã không xảy ra trong
khoảng mười tám tháng, bởi vì Ma Pu-Feng
từ chối để tôi được đưa đến Lhasa nếu
không trả một khoản tiền chuộc lớn. Và sau khi nhận ra nó, ông ta đòi hỏi nhiều
hơn, mặc dù không nhận được nó. Vì vậy, mãi đến mùa hè năm 1939, tôi mới đi đến
thủ đô.
Cuối cùng thì ngày tuyệt vời cũng ló dạng, một tuần sau sinh nhật lần thứ tư của
tôi, tôi nhớ lại cảm giác lạc quan vô cùng. Đoàn người lớn. Nó không chỉ bao gồm
cha mẹ tôi và anh trai tôi Lobsang Samten,
mà các thành viên của nhóm tìm kiếm và một số khách hành hương cũng đến. Ngoài
ra còn có một số quan chức chính phủ tham dự, cùng với một số lượng lớn các nhà
nghiên cứu và trinh sát. Những người đàn ông này đã dành cả cuộc đời của họ để
làm việc trên các tuyến đường của đoàn lữ hành ở Tây Tạng và không thể thiếu
trong bất kỳ cuộc hành trình dài nào. Họ biết chính xác nơi phải vượt qua từng
con sông và mất bao nhiêu thời gian để leo đèo.
Sau vài ngày đi lại, chúng tôi rời khu vực do Ma Pu-Feng quản lý và Chính phủ Tây Tạng chính thức tuyên bố chấp
nhận tư cách ứng cử viên của tôi. Bây giờ chúng tôi bước vào một số vùng quê xa
xôi và xinh đẹp nhất trên thế giới: những ngọn núi khổng lồ nằm bên những đồng
bằng phẳng rộng lớn mà chúng tôi phải vật lộn như những con côn trùng. Thỉnh
thoảng, chúng tôi bắt gặp dòng nước chảy xiết băng giá mà chúng tôi lội qua một
cách ồn ào. Và cứ cách vài ngày, chúng tôi lại đến một khu định cư nhỏ nằm co
ro giữa đồng cỏ xanh tươi, hoặc bám chặc như thể bằng những ngón tay của nó vào
sườn đồi. Đôi khi chúng tôi có thể nhìn thấy từ xa một tu viện sừng sững trên đỉnh
một vách đá. Nhưng phần lớn, nó chỉ là một không gian trống rỗng, khô cằn chỉ
có những cơn gió đầy bụi hoang vu và những trận mưa đá dữ dội như những lời nhắc
nhở về các năng lực sống của thiên nhiên.
Cuộc hành trình đến Lhasa mất ba
tháng. Tôi nhớ rất ít chi tiết ngoài cảm giác ngạc nhiên tuyệt vời về mọi thứ
tôi nhìn thấy: những đàn drong (yak rừng)
rong ruổi khắp đồng bằng, những nhóm kyang
(lừa hoang dã) nhỏ hơn và đôi khi là ánh sáng lung linh của gowa và nawa, những con nai nhỏ mà rất nhẹ và nhanh, chúng có thể là những
con ma. Tôi cũng yêu những đàn ngỗng khổng lồ mà chúng tôi đã thấy thỉnh thoảng.
Trong phần lớn cuộc hành trình, tôi đã đi cùng Lobsang Samten trên một loại kiệu gọi là dreljam do một đôi la chở. Chúng tôi đã dành rất nhiều thời gian để
cãi vã và tranh cãi, như những đứa trẻ nhỏ, và thường xuyên phải chịu đòn. Điều
này khiến việc vận chuyển của chúng tôi có nguy cơ bị mất cân bằng quá mức. Tại
thời điểm đó, người lái xe sẽ dừng các con vật lại và gọi mẹ tôi. Khi bà ấy
nhìn vào bên trong, bầ luôn thấy một điều giống nhau: Lobsang Samten đang rơi nước mắt và tôi ngồi đó với vẻ mặt đắc thắng.
Vì dù tuổi của anh ấy lớn hơn, nhưng tôi vẫn quả quyết hơn. Mặc dù chúng tôi thật
sự là bạn thân, nhưng chúng tôi không thể cư xử tốt với nhau. Một người trong
chúng tôi sẽ đưa ra một nhận xét dẫn đến một cuộc tranh cãi và cuối cùng là những
trận đòn và những giọt nước mắt - nhưng những giọt nước mắt luôn là của anh ấy
chứ không phải của tôi. Lobsang Samten
tốt bụng đến mức anh ấy không thể sử dụng sức mạnh vượt trội của mình để chống
lại tôi.
Cuối cùng, nhóm của chúng tôi bắt đầu tiến gần đến Lhasa. Bây giờ là mùa thu. Khi chúng tôi đi được vài ngày, một nhóm
quan chức cấp cao của chính phủ ra đón và hộ tống nhóm của chúng tôi đến đồng bằng
Doeguthang, hai dặm bên ngoài cửa thủ
đô. Ở đó, một cái lều khổng lồ đã được dựng lên. Ở trung tâm là một công trình
kiến trúc màu xanh và trắng được gọi là Macha
Chennio, "Đại Khổng Tước". Nó trông rất to lớn đối với mắt tôi và
bao quanh một bảo tọa bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo, vốn chỉ được đưa ra với
mục đích chào đón Đức Đạt Lai Lạt Ma sơ
sinh trở về nhà.
Buổi lễ sau đó, trao cho tôi quyền lãnh đạo tinh thần của người dân của tôi,
kéo dài cả ngày. Nhưng trí nhớ của tôi về nó rất mơ hồ. Tôi chỉ nhớ cảm giác trở
về quê hương tuyệt vời và những đám đông vô tận: Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có
thể có nhiều như vậy. Nói chung, tôi đã cư xử tốt với bản thân mình dù chỉ một
vài năm tuổi, thậm chí với một hoặc hai tu sĩ cực kỳ cao cấp, những người đã tự
mình đánh giá xem tôi có thật sự là hóa thân của Đạt Lai Lạt Ma thứ mười ba hay
không. Sau đó, cuối cùng, tôi cùng với Lobsang
Samten được đưa đến Norbulingka
(có nghĩa là Công viên Ngọc) nằm ngay
phía Tây của Lhasa.
Thông thường, nó chỉ được sử dụng làm cung điện mùa hè của Đạt Lai Lạt Ma.
Nhưng Nhiếp Chính Vương đã quyết định
đợi đến cuối năm sau trước khi chính thức làm lễ đăng quang cho tôi tại cung điện
Potala, nơi đặt trụ sở của Chính phủ
Tây Tạng. Trong khi đó, tôi không cần thiết phải sống ở đó. Đây hóa ra là một động
thái ân cần vì Norbulingka là nơi dễ
chịu hơn nhiều so với hai nơi. Nó được bao quanh bởi những khu vườn và bao gồm
một số tòa nhà nhỏ bên trong sáng sủa và thoáng mát. Ngược lại, Potala mà tôi có thể nhìn thấy cao ngất
ngưởng phía trên thành phố từ xa, bên trong lại tối tăm, lạnh lẽo và u ám.
Vì vậy, tôi đã tận hưởng cả năm không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, vui vẻ
chơi với anh trai và gặp cha mẹ khá thường xuyên. Đó là sự tự do theo thời gian
cuối cùng mà tôi từng biết.
***
Ẩn tâm lộ, Monday, October 18, 2021
Trích từ quyển Freedom In Exile
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét