Nguyên bản: Our Global Family
Tác giả: Đức Đạt Lai Lạt Ma
Hiệu đính: Rajiv Mehrotra
Việt dịch: Quảng Cơ
Hiệu đính: Tuệ Uyển /
Saturday, October 16, 2021
***
Khi tôi gặp mọi người ở những vùng khác nhau trên thế giới, tôi luôn luôn nhắc
nhở rằng tất cả chúng ta là giống nhau một cách căn bản: Tất cả chúng ta là những
con người. Có thể chúng ta có áo quần khác nhau, làn da chúng ta có màu khác
nhau hay chúng ta nói những ngôn ngữ khác nhau. Đó chỉ là trên bề mặt. Nhưng một
cách căn bản, chúng ta là những con người giống nhau. Đó là điều ràng buộc
chúng ta với nhau. Đó là điều làm cho chúng ta có thể thấu hiểu nhau và phát
triển tình bạn cùng sự thân mật.
Vì tất cả chúng ta cùng chia sẻ hành tinh Trái đất nhỏ bé này, chúng ta phải
học cách sống hòa thuận và yên bình với nhau và với thiên nhiên. Đó không chỉ
là một giấc mơ mà là một điều cần thiết. Chúng ta phụ thuộc vào nhau theo nhiều
cách đến nỗi chúng ta không thể tiếp tục sống trong những cộng đồng biệt lập và
phớt lờ những gì đang diễn ra bên ngoài những cộng đồng đó. Chúng ta cần giúp
đỡ lẫn nhau khi gặp khó khăn và chúng ta phải chia sẻ những điều may mắn mà
chúng ta đang tận hưởng. Tôi nói với bạn như một con người khác; như một nhà sư
giản dị. Nếu bạn thấy những gì tôi nói hữu ích, thì tôi hy vọng bạn sẽ cố gắng
thực hành.
Việc nhận ra rằng tất cả chúng ta về cơ bản đều là những con người giống nhau,
những người tìm kiếm hạnh phúc và cố gắng tránh đau khổ, thì rất hữu ích trong
việc phát triển ý thức về tình anh chị em; một cảm giác ấm áp của tình thương
yêu và lòng từ bi đối với người khác. Điều này, đến lượt nó, là điều cần thiết
nếu chúng ta muốn tồn tại trong thế giới ngày càng thu hẹp mà chúng ta đang
sống. Bởi vì nếu mỗi chúng ta ích kỷ chỉ theo đuổi những gì chúng ta tin là vì
lợi ích của riêng mình, mà không quan tâm đến nhu cầu của người
khác, chúng ta không chỉ có thể gây hại cho người khác mà còn cho chính mình.
Sự thật này đã trở nên rất rõ ràng trong suốt thế kỷ này.
Chúng ta biết rằng, ví dụ, việc tiến hành một cuộc chiến tranh hạt nhân ngày
nay sẽ là một hình thức tự sát; hoặc bằng cách gây ô nhiễm không khí hoặc đại
dương, để đạt được một số lợi ích ngắn hạn, chúng ta đang phá hủy chính nền
tảng cho sự tồn tại của mình. Do đó, khi các cá nhân và quốc gia ngày càng phụ
thuộc lẫn nhau, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phát triển cái
mà tôi gọi là ý thức trách nhiệm chung.
Ngày nay, chúng ta thật sự là một gia đình toàn cầu. Những gì xảy ra ở một nơi
nào trên thế giới có thể ảnh hưởng đến tất cả chúng ta. Tất nhiên, điều này
không chỉ đúng với những điều tiêu cực xảy ra mà còn đúng với những diễn biến
tích cực.
Chúng ta không chỉ biết những gì xảy ra ở nơi khác, nhờ công nghệ truyền thông
hiện đại phi thường, mà chúng ta còn bị ảnh hưởng trực tiếp bởi những sự kiện
xảy ra ở xa. Chúng ta cảm thấy buồn khi trẻ em chết đói ở Đông Phi. Tương tự
như vậy, chúng ta cảm thấy vui mừng khi một gia đình đoàn tụ sau nhiều thập kỷ
bị chia cắt bởi Bức tường Berlin. Mùa màng và vật nuôi của chúng ta bị ô nhiễm
và sức khỏe cũng như sinh kế của chúng ta bị đe dọa khi một tai nạn hạt nhân
xảy ra cách xa hàng dặm ở một quốc gia khác. An ninh của chúng ta được tăng
cường khi hòa bình xảy ra giữa các bên tham chiến ở các châu lục khác.
Nhưng chiến tranh hay hòa bình; sự hủy diệt hay bảo vệ thiên nhiên; sự vi phạm
hay thúc đẩy nhân quyền và quyền tự do dân chủ; đói nghèo hay sung túc về vật
chất; sự thiếu hụt các giá trị đạo đức và tinh thần hoặc sự tồn tại và phát
triển của chúng; và sự sụp đổ hay phát triển của sự hiểu biết của con người
không phải là những hiện tượng riêng biệt có thể được phân tích và giải quyết
độc lập với nhau. Trên thực tế, chúng có mối liên hệ rất chặt chẽ ở mọi cấp độ
và cần được tiếp cận với sự hiểu biết đó.
Hòa bình, theo nghĩa là không có chiến tranh, không có nhiều giá trị đối với
một người đang chết đói hoặc chết lạnh. Nó sẽ không xóa bỏ nỗi đau bị tra tấn
mà một tù nhân lương tâm phải chịu. Nó không an ủi những người đã mất đi người
thân yêu của họ trong trận lũ lụt do nạn phá rừng vô nghĩa gây ra-ở một quốc
gia láng giềng. Hòa bình chỉ có thể tồn tại khi quyền con người được tôn trọng,
khi người dân được ấm no và khi cá nhân và quốc gia được tự do. Hòa bình thật
sự với bản thân và với thế giới xung quanh chúng ta chỉ có thể đạt được thông
qua sự phát triển của hòa bình tinh thần. Các hiện tượng khác được đề cập ở
trên cũng có mối quan hệ tương tự. Vì vậy, ví dụ, chúng ta thấy rằng một môi
trường sạch sẽ, sự giàu có hoặc nền dân chủ không có ý nghĩa gì nhiều trước
chiến tranh, đặc biệt là chiến tranh hạt nhân, và sự phát triển vật chất không
đủ để đảm bảo hạnh phúc của con người.
Tiến bộ vật chất tất nhiên là quan trọng đối với sự tiến bộ của con người. Ở
Tây Tạng, chúng tôi đã dành quá ít sự quan tâm đến phát triển công nghệ và kinh
tế, và ngày nay chúng tôi nhận ra rằng đây là một sai lầm. Đồng thời, phát
triển vật chất mà không phát triển tinh thần cũng có thể gây ra những vấn đề
nghiêm trọng. Ở một số quốc gia, người ta quá chú ý đến những thứ bên ngoài và
rất ít coi trọng sự phát triển bên trong. Tôi tin rằng cả hai đều quan trọng và
phải được phát triển song song để đạt được sự cân bằng tốt giữa chúng. Người
Tây Tạng luôn được du khách nước ngoài mô tả là những người hạnh phúc, vui vẻ.
Đây là một phần bản sắc dân tộc của chúng tôi, được hình thành từ các giá trị
văn hóa và tôn giáo nhấn mạnh tầm quan trọng của sự bình yên trong tâm hồn
thông qua việc tạo ra tình yêu thương và lòng tốt đối với tất cả các chúng sinh
khác, cả con người và động vật.
Bình yên nội tâm là chìa khóa: Nếu bạn có sự bình yên nội tâm, các vấn đề bên
ngoài sẽ không ảnh hưởng đến
cảm giác bình yên và tĩnh lặng sâu sắc của bạn. Trong trạng thái tinh thần đó,
bạn có thể xử lý các tình huống một cách bình tĩnh và lý trí, đồng thời vẫn giữ
được hạnh phúc bên trong. Điều đó rất quan trọng. Nếu không có sự bình yên nội
tâm này, cho dù cuộc sống vật chất của bạn có thoải mái đến đâu, bạn vẫn có thể
lo lắng, bối rối hoặc không vui vì hoàn cảnh.
Do đó, rõ ràng là điều rất quan trọng là phải hiểu mối quan hệ giữa những hiện
tượng này và các hiện tượng khác, đồng thời tiếp cận và cố gắng giải quyết các
vấn đề theo cách cân bằng, cân nhắc đến những khía cạnh khác nhau này. Tất
nhiên là không dễ dàng. Nhưng sẽ chẳng có lợi ích gì khi cố gắng giải quyết một
vấn đề nếu việc đó lại tạo ra một vấn đề mới nghiêm trọng không kém. Vì vậy,
thật sự chúng ta không có lựa chọn nào khác: Chúng ta phải phát triển ý thức trách nhiệm chung
không chỉ theo nghĩa địa lý mà còn liên quan đến các vấn đề khác nhau mà hành
tinh của chúng ta đang phải đối mặt.
Trách nhiệm không chỉ nằm ở các nhà lãnh đạo của đất nước chúng ta hoặc những
người được bổ nhiệm hoặc bầu ra để làm một công việc cụ thể. Trách nhiệm nằm ở
mỗi cá nhân chúng ta. Ví dụ, hòa bình bắt đầu từ bên trong mỗi người chúng ta.
Khi chúng ta có được sự bình yên nội tâm, chúng ta có thể hòa bình với những
người xung quanh. Khi cộng đồng của chúng ta ở trong trạng thái hòa bình, chúng
ta có thể chia sẻ sự bình yên đó với các cộng đồng lân cận, v.v. Khi chúng ta
cảm thấy yêu thương và tử tế với người khác, điều đó không chỉ khiến người khác
cảm thấy được yêu thương và quan tâm mà còn giúp chúng ta phát triển hạnh phúc
và sự bình yên nội tâm. Và có những cách mà chúng ta có thể có ý thức làm việc
để phát triển tình yêu thương và lòng tốt. Đối với một số người trong chúng ta,
cách hiệu quả nhất để làm như vậy là thông qua thực hành tôn giáo. Đối với
những người khác, đó có thể là các thực hành phi tôn giáo. Điều quan trọng là
mỗi chúng ta đều nỗ lực chân thành để thực hiện trách nhiệm của mình đối với
nhau và đối với môi trường tự nhiên mà chúng ta đang sống một cách nghiêm túc.
Lý trí, lòng dũng cảm, sự quyết tâm và khát vọng tự do không thể dập tắt cuối cùng
có thể chiến thắng. Trong cuộc đấu tranh giữa các thế lực chiến tranh, bạo lực
và áp bức một bên, và hòa bình, lý trí và tự do bên kia, thì những thứ sau đang
chiếm ưu thế. Nhận thức này khiến chúng tôi, những người Tây Tạng, tràn đầy hy
vọng rằng một ngày nào đó chúng tôi cũng sẽ lại được tự do./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét