Thông tin tổng quan do AI tạo
Phật tính
là bản chất thanh tịnh, sáng suốt và từ bi có sẵn trong mỗi
chúng sinh, là khả năng giác ngộ và đạt đến Niết bàn. Theo quan điểm Đại thừa,
đây là thể bất sinh bất diệt, là "nhân địa của Như Lai" và là "giác
địa thanh tịnh của các chúng sinh", theo kinh Viên Giác.
- Bản
chất: Phật tính là sự thanh tịnh, sáng suốt và từ bi
vốn có ở mỗi người, nhưng bị che lấp bởi vô minh và phiền não.
- Khả
năng giác ngộ: Mọi chúng sinh đều có khả năng
giác ngộ bằng cách buông bỏ vô minh và tu tập để đạt tới sự giác ngộ toàn
vẹn.
- Nền
tảng tu tập: Phật tính là nền tảng để chúng ta
khởi tâm tu tập. Bằng cách nương vào Phật tính, mọi người có thể chứng đạt
các quả vị và thành Phật.
- Quan
điểm Đại thừa: Phật tính là thể bất sinh bất diệt
của tất cả chúng sinh, là "nhân địa" hay "giác địa" mà
từ đó quá trình tu tập để thành Phật bắt đầu.
PHẬT TÍNH theo WIKIPEDIA
(zh. fóxìng 佛性, ja. busshō, sa. buddhatā, buddha-svabhāva)
là thể bất sinh bất diệt của
mọi loài theo quan điểm Đại thừa. Theo đó, mọi loài đều có thể đạt giác ngộ và trở
thành một vị Phật, không bị đời sống hiện tại hạn chế. Có nhiều quan điểm
khác nhau về phật tính, người ta tranh cãi liệu tất cả mọi loài đều có Phật
tính hay không, liệu thiên nhiên vô sinh vô tri như đất đá có Phật tính hay
không.[cần dẫn nguồn]
Sự khác biệt giữa Tiểu
thừa và Đại thừa là quan điểm về Phật tính có thường hằng (luôn có)
trong mọi loài hay không. Tiểu thừa hầu như không nhắc đến Phật tính. Đại thừa
xem đạt Phật quả là mục đích cao nhất, đó là sự thể hiện Phật tính nằm sẵn
trong mọi chúng sinh, thông qua những phép tu học nhất định.
Theo Thiền
tông thì mỗi chúng sinh đều có Phật tính, nhưng nói chung thì không tự
biết và cũng không sống với sự tự hiểu biết này như một bậc giác ngộ, một vị Phật.
Sự thức tỉnh này và sự sinh diệt, xảy ra từ khoảnh khắc này đến khoảnh khắc nọ,
là biểu hiện của sự đồng nhất với Phật tính và cũng chính là mục đích của Thiền.
Như vị Thiền sư hiện đại người Nhật Bạch Vân An Cốc viết thì Phật tính, cũng đồng
nghĩa với Pháp tính (sa. dharmatā, ja. hosshō), chính
là cái mà người ta gọi trong Đại thừa là tính
Không (sa. śūnyatā). Ông phát biểu: "Qua kinh nghiệm giác
ngộ—nguồn gốc của tất cả những giáo lý đạo Phật—người ta ngộ được thế giới của
tính Không. Thế giới này—chuyển động, không có trọng lượng, vượt mọi cá thể—vượt
khỏi trí tưởng tượng của con người. Vì thế nên chúng ta không thể nào hiểu được
và cũng không thể nào tìm hiểu được cái tự tính chân thật của vạn vật, cái Phật
tính, pháp tính của chúng. Vì tất cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng ra được
đều phải có màu sắc nên tất cả những gì chúng ta tưởng tượng về Phật tính tất
nhiên là sai. Cái người ta có thể tưởng tượng được chỉ là sự phản chiếu của Phật
tính—nhưng không phải Phật tính. Nhưng, mặc dù Phật tính không thể diễn bày (Bất
khả thuyết), không thể nghĩ bàn (bất khả tư nghị), chúng ta vẫn có thể tỉnh thức, chứng
ngộ được nó bởi vì chúng ta bản lai là Phật tính."
Một thuật ngữ chỉ Phật tính khác là Bản lai thành
Phật (本來成佛),
nhưng ít phổ biến. Chủ ý có nghĩa là Phật tính ở mọi nơi, tất cả chúng sinh xưa
nay vốn có Phật tính. Khái niệm này thường thấy trong các bộ kinh và luận của Đại thừa, như trong Đại thừa khởi tín luận và Viên Giác kinh./.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%E1%BA%ADt_t%C3%ADnh

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét