Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

NHỮNG TẤM ẢNH KHÔNG ĐƯỢC KÝ TÊN



Trưởng nhóm múa Đại Hàn đang ở trong trạng thái xuất thần. Mắt cô nhắm lại, một nụ cười mĩm ngây ngây đọng lại trên gương mặt cô. Cô hất đầu tới và lui trong một cách bạo động dữ dội thình lình theo nhịp ngắt của trống gỏ bởi những đội viên múa. Có sáu người trong đội, tất cả đều mặc áo lụa hồng thắt  ngang lưng và quần rộng thùng thình màu trắng. Một vài người đội mũ cao nhiều tầng một cách lạ lùng với những búp lụa hồng và vàng. Những vũ công là bộ phận của một đội ngũ khá lớn Phật tử Đại Hàn ở Đạo Tràng Giác Ngộ tham dự lễ truyền đạo Thời Luân. Sau thời giảng dạy buổi sáng của một lạt ma Tây Tạng, một nhóm nhỏ trong họ đã quyết định cống hiến cho những tu sĩ một màn giải trí gì đó, để làm cho tâm tư họ thư giãn khỏi tình trạng không chắc chắn của Đức Đạt Lai Lạt Ma.

Một lão bà Tây Tạng xuất hiện từ đâu không biết. Bổng nhiên, bà ở giữa đám vũ công Đại Hàn. Bắt đầu khệnh khạng tới lui một cách lừ đừ. Một khi bà ta thâm nhập vào giai điệu, bà xoay người và vặn tròn trên một chân một cách hăng hái, buông hai tay chung quanh một cách phóng túng. Ba lấy ra một khăn quàng xanh dương và quất vòng vòng quanh cổ bà, một sự bổ sung tuyệt vời với sự bay lượn áo quần Tây Tạng của bà.

Các tu sĩ say mê thích thú. Bà ngoại Tây Tạng ẻo lả này, tóc trắng của bà cột thành chùm phía sau, phù hợp với những vũ công Đại Hàn trẻ hơn rất nhiều đang đánh trống rộn rã. Họ thúc giục bà với những tiếng la hét và huýt sáo. Một sư chú khoảng sáu tuổi, leo lên vai một tu sĩ lớn hơn để xem cho rõ hơn. Một người cảnh sát Ấn Độ lực lưỡng đứng và nhìn chăm chăm, quên mất trong một lúc nhiệm vụ kiểm soát đám đông của ông. Lão bà, nụ cười trầm tĩnh trên khuôn mặt, không chú ý gì đến đám đông chung quanh bà ta.

Một lão bà Tây phương, cười toe toét và lắc đầu không tin nổi, đi đến một trong những tu sĩ. Khi ông để ý, bà đưa một ngón tay cái lên, sau đó xoay tròn cánh tay và đôi vai để bắt chước điệu múa của lão bà Tây Tạng. Vị tu sĩ cười vui vẻ tự nhiên, vỗ trên vai bà, và đưa ngón tay cái của ông lên.

Sau màn biểu diễn đó, tôi trở lại khách sạn. Tôi ngồi xuống hành lang và đọc báo Time of India. Đức Karmapa đã kiểm tra vào khách sạn vài ngày trước, và có nhiều người đang quanh quẩn ở hành lang, hy vọng sẽ được nhìn thấy vị lãnh đạo mười bảy tuổi của tông Karma Kagyud. Mấy năm trước đây, vị thanh thiếu niên này đã qua mắt những  người giám sát Trung Cộng trong tu viện của ngài, và băng qua Hy Mã Lạp Sơn trên ngựa vào lúc ban đêm, để có thể hội ngộ với Đức Đạt Lai Lạt Ma.

Tenzin Taklha


 Alan King, một người Canada đã chụp hình bảy lễ truyền đạo Thời Luân trong những thập niên qua, nhích lại bên cạnh tôi. Ông nghiêng đến gần và nói nhỏ: "Victor, tôi không thích sự thể thế này. Tenzin Taklha sau cùng lấy hai tấm hình của tôi đem vào Đức Đạt Lai Lạt Ma sáng nay. Nửa tiếng sau, ông đưa trở lại tôi. Không ký tên." King đang chuẩn bị cho một cuộc triển lãm hình ảnh những lễ truyền đạo Thời Luân ở Graz, Áo quốc, và ông cần những chữ ký của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Taklha đa mang những tấm hình của ông trong cặp táp của ông mấy ngày nay.

"Tenzin không đi gặp Đức Đạt Lai Lạt Ma sao?" tôi hỏi.

"Không. Ông ấy đã gặp Đức Đạt Lai Lạt Ma và đưa những tấm hình. Nhưng ngài quá yếu để ký tên vào."

Tôi cảm thấy băn khoăn về Đức Đạt Lai Lạt Ma trong mấy ngày nay. Khi ngài xuất hiện tại đạo tràng Thời Luân, ngài đã nói một cách rõ ràng rằng ngài sẽ giảng dạy hai ngày nếu sức khỏe của ngài hồi phục khá hơn. Điều ấy đã không xảy ra. Vài lạt ma hàng đầu đã giảng dạy thay vì ngài. Ngài cuối cùng của lễ truyền đạo Thời Luân, khi đám đông khổng lồ sẽ cầu nguyện hồi hướng trường thọ cho Đức Đạt Lai Lạt Ma đã sắp đến. Đức Đạt Lai Lạt Ma đã hứa hẹn là ngài sẽ tham dự, nhưng cho đến bây giờ không có một sự xác nhận chính thức nào.

Đã ba mươi năm kể từ ngày tôi yết kiến Đức Đạt Lai Lạt Ma lần đầu tiên. Trong những năm gần đây, chúng tôi bay với nhau, bẻ bánh mì với nhau, và đôi khi ở trong khu thường trú của ngài vào những lúc sáng sớm. Khi chúng tôi làm việc cho quyển sách, ngài chia sẻ tuệ giác của ngài về tha thứ, từ bi và tánh không. Từng chút một, ngài thấm nhuần trong tôi ngày càng sâu đậm. Cho đến bây giờ tôi thấy ngài như hình ảnh một người cha.

Quan trọng nhất, tôi biết trong trái tim tôi rằng ngài quan tâm đến tôi. Có những lúc ngài gửi cho tôi một cái ghế để ngồi nghe ngài giảng, vì ngài cảm thấy rằng đôi chân tôi không quen với việc ngồi xếp bằng trên nền nhà. Tôi biết ngài đã khuyến khích Tenzin Geyche chăm sóc tôi, mời tôi đi ăn chiều hết lần này đến lần khác để tôi không cảm thấy bị quên lãng. Tôi rất cảm động với sự sâu sắc này. Sự thật là Đức Đạt Lai Lạt Ma cũng quan hệ sâu xa với rất nhiều người trong quỹ đạo của ngài, nhiều người trong họ khi ngài gặp họ lần đầu tiên, không khác biệt gì nhiều. Tôi không ganh tỵ với sự may mắn của họ. Đôi khi như vậy cũng đủ để tôi trải nghiệm sự nồng hậu sâu sắc của ngài.

Tôi đã choáng váng khi thấy ngài quá yếu ở đạo tràng Thời Luân. Trong khoảng thời gian mười ngày, ngài đã già đi mười tuổi. Và bây giờ Alan King đang nói với tôi rằng Đức Đạt Lai Lạt Ma quá yếu không cầm nổi cây bút.

Tôi rời khách sạn Mahayana và đi bộ một khoảng ngắn đến Đại Tháp Giác Ngộ. Đi một vòng theo chiều kim đồng hồ quanh tháp, tôi bắt đầu nghi thức đi nhiễu, bị chen lấn và bị đẩy đi bởi đám đông người hành hương. Tôi dừng lại tại một khu vực nhỏ mở ra phía nam đại tháp. Ở đấy, hàng nghìn với hàng nghìn đèn cầy và đèn bơ được thắp trên những bệ thờ đá và bất cứ nơi nào thuận tiện. Tôi mua một túi nhỏ đèn cầy từ những hàng quán. Tôi thắp một cây đèn cầy với chiếc mồi lửa, hơ nóng dưới chân đèn cho sáp chảy xuống, sau đó gắn vào một cạnh phiến đá. Khi tôi thực hiện việc ấy, tôi đã dâng một lời cầu nguyện cho Đức Đạt Lai Lạt Ma. Sau đó tôi thắp hết những cây đèn còn lại.

Sau khi hoàn tất một vòng hành lễ, tôi trở lại khách sạn. Trước khi đến đấy, tôi chạy đến Tenzin Takla, đang vội vả trong hướng ngược lại. Tôi rất mừng được gặp ông ta, tôi muốn biết tin tức mới nhất về tình trạng của Đức Đạt Lai Lạt Ma.

Tenzin chậm lại nhưng không dừng lại. "Tôi vừa mới nói chuyện với ngài thủ tướng trên điện thoại. Trước nhất ngày mai chúng ta sẽ chuyển Đức Đạt Lai Lạt Ma khỏi đây."

Trong tình trạng bàng hoàng. Tôi bước vào hành lang của khách sạn. Vẫn còn đông đảo những người đang chờ đợi Đức Karmapa xuất hiện. Một nhóm nhỏ người Tây phương đang ngồi trên những ghế bành gần phía sau. Một người Mỹ cao lớn đang cho những người khác xem những hình ảnh choáng ngợp trắng đen của miền Đông Tây Tạng trên laptop. Một người nào đó bùng nổ một chuyện đùa, và mọi người cười vang. Werner Herzog, một nhà làm phim huyền thoại từ Đức quốc, đi ngang qua với đội ngũ làm phim của ông và người vợ trẻ yểu điệu của ông. Ông đã đến đây để làm một phim tài liệu về lễ truyền đạo Thời Luân.

Tôi trở lại phòng tôi, đóng màn lại, và nằm xuống. Tôi có thể nghe tiếng dậy động của đám đông trên đường ngoài kia - những người hành hương đang hướng đến đại tháp, những người hành hương rời đại tháp về nơi tạm trú của họ. Tôi đang mong đợi Senge Rabten, đội trưởng cận vệ của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Mỗi ngày vào khoảng giờ này, ông đến phòng tôi để tắm, vì không có nước nóng ở tu viện Shechen. Nhưng Rabten không bao giờ đến ngày hôm ấy.

***
Bây giờ là sáng sớm ở Đạo Tràng Giác Ngộ. Tôi  phải bảo đảm đến Shechen tu viện đúng giờ Đức Đạt Lai Lạt Ma lên đường. Tin tức ngài sẽ được chuyển đến một bệnh viện tư ở Bombay đã lan truyền, và con đường đến tu viện đã hoàn toàn bị phong tỏa. Không khí lo ngại phảng phất đâu đây. Không ai biết Đức Đạt Lai Lạt Ma bệnh hoạn thế nào, có những tin tức hơi nghiệt ngã nhưng đầy đồn đoán. Sự thật là ngài sẽ nằm bệnh viện, lần đầu tiên trong ba thập niên, một cú sốc như làn sóng dữ lan ra khắp cộng đồng Tây Tạng.

Nhiều cảnh sát và binh sĩ đang bận rộn cố gắng để giữ đám đông khổng lồ tránh cửa ra vào. Khi tôi bước vào tu viện, tôi ngạc nhiên khi thấy Hoàng hậu của Bhutan, không phô trương trong bộ đồ sọc truyền thống Bhutan, đang đứng đau khổ cùng với đám đông. Một vài người cảnh sát, rõ ràng không biết bà là ai, đã đẩy bà về phía sau một cách vô tư.

Trong sân của tu viện cũng đầy người. Vị quan tòa của Gaya đang trao đổi với vài viên cảnh sát kỳ cựu của ông. Ngoài họ ra trong một nhóm nhỏ là những biệt kích Ấn Độ nổi tiếng, hùng hổ và bảnh trai trong bộ đồ toàn đen của họ. Kém hơn là những binh sĩ mặc đồ kaki và đội nóng bê rê xanh, đứng chung quanh những tụ điểm. Lhakdor cũng ở đấy, như đang trông ngóng trong bộ y phục màu đỏ sậm của ông.

Đưa thẻ Nội Nhập của tôi chiếu điện kiểm soát xong, tôi bước vào hành lang chật hẹp của tu viện. Một tá những lạt ma nổi tiếng của Phật Giáo Tây Tạng đang tập trung trên những ghế bành trong một khu nhỏ hẹp. Bộ ba tu sĩ Tích Lan trong y áo màu cam, những người quản lý Đại Tháp Giác Ngộ, ngồi chung với họ.Trulshik Rinpoche, vị giáo thọ còn sống duy nhất của Đức Đạt Lai Lạt Ma, đi xuống cầu thang. Vị tu sĩ ốm yếu và hiền lành không nghi ngờ gì, được mời để chào từ giả Đức Đạt Lai Lạt Ma.

Tôi đứng vào một phía của hành lang và chờ đợi.

Chẳng bao lâu, tôi thấy Đức Đạt Lai Lạt Ma từ từ đi xuống cầu thang. Vị thị giả tận tụy lâu năm của ngài, Paljor-la, đở bên nách phải của ngài. Senge Rabten ôm chặc bên cùi chỏ phải của Đức Đạt Lai Lạt Ma. Đức Đạt Lai Lạt Ma trông phờ phạc, nhưng không tệ hơn lần tôi  thấy cuối cùng. Tuy nhiên, ngài rõ ràng đang liên tục xuống cân.

Khi vị lãnh tụ Tây Tạng đến gần hành lang, ngài đi tới những lạt ma đang chờ đợi. Như thói quen của ngài, ngài đùa bởn và chọc vui họ. ngài vò đầu một vị và thọc thọc vào ngực một vị khác. Ngay cả trong tình trạng yếu đuối như vậy, ngài vẫn muốn làm cho họ cảm thấy tốt lành, làm nhẹ nổi đau buồn của họ. Ngài biết rằng họ đang bị chấn động với tình trạng của ngài.

Khi lê bước đến cửa ra vào, Đức Đạt Lai Lạt Ma chợt thấy tôi, nép mình sau những người bảo vệ. Trong một vài nhịp tim, ngài dừng lại và nhìn chăm vào tôi. Ngài không mĩm cười, đôi mắt ngài đơn giản ghìm chặc vào tôi. Tôi thấy mình đang đỏ lên, cơ hàm của tôi xiết chặc. Đức Đạt Lai Lạt Ma bước tới và ôm tôi một cách nhẹ nhàng. Nước mắt rơi trên má tôi, làm ướt cả chiếc y đỏ của  ngài, khi tôi giữ chặc ngài. Ngài cuối cùng buông ra, nhìn vào đôi mắt đẩm lệ của tôi một lần nữa, và bước ra ngoài sân.

Ẩn Tâm Lộ, Saturday, December 19, 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét