Thứ Tư, 20 tháng 8, 2025

CHƯƠNG BA MƯƠI MỘT: Quan Điểm của Phật Giáo về Giáo Lý của Chúa Jesus

 


Nguyên tác: Buddhist Perspective on the Teachings of Jesus
Biên tập: Rajiv Mehrotra
Việt dịch: Quảng Cơ
Hiệu đính: Tuệ Uyển

***



Vì cuộc đối thoại này được tổ chức bởi Cộng đồng Thiền định Kitô giáo Thế giới và đối tượng tham dự chính là những người thực hành Phật giáo, những người có sự cam kết nghiêm túc với việc thực hành và đức tin của mình, nên bài thuyết trình của tôi sẽ chủ yếu hướng đến đối tượng đó. Do đó, tôi sẽ cố gắng giải thích những kỹ thuật hoặc phương pháp Phật giáo mà một người thực hành có thể áp dụng mà không cần phải gắn liền với triết lý Phật giáo sâu xa hơn. Một số khác biệt sâu sắc, siêu hình giữa hai truyền thống này có thể được nêu ra trong buổi thảo luận.

Mối quan tâm chính của tôi là: Làm thế nào tôi có thể giúp đỡ hoặc phục vụ người thực hành Phật giáo? Điều cuối cùng tôi muốn làm là gieo mầm mống nghi ngờ và hoài nghi trong tâm trí họ. Như đã đề cập trước đó, tôi hoàn toàn tin chắc rằng sự đa dạng của các truyền thống tôn giáo ngày nay là có giá trị và phù hợp. Theo kinh nghiệm của bản thân, tất cả các truyền thống tôn giáo lớn trên thế giới đều cung cấp một ngôn ngữ và thông điệp chung mà chúng ta có thể xây dựng một sự hiểu biết chân chính.

Nhìn chung, tôi ủng hộ việc mọi người tiếp tục theo đuổi tôn giáo của nền văn hóa và di sản riêng của họ. Tất nhiên, mỗi người đều có quyền thay đổi nếu họ thấy một tôn giáo mới hiệu quả hơn hoặc phù hợp hơn với nhu cầu tâm linh của mình. Nhưng nhìn chung, tốt hơn hết là nên trải nghiệm giá trị của truyền thống tôn giáo của chính mình. Dưới đây là một ví dụ: Những khó khăn có thể phát sinh khi thay đổi tôn giáo. Trong một gia đình Tây Tạng vào những năm 1960, người cha của gia đình qua đời, người mẹ sau này đến với tôi và nói với tôi rằng kiếp này tôi đổi theo đạo Thiên Chúa, nhưng kiếp sau thì không có sự thay đổi nào cả ngoài đạo Phật. Thật phức tạp! Nếu bạn là người theo đạo Thiên Chúa, hãy tìm hiểu về mặt tâm linh trong tôn giáo của mình và hãy là một người theo đạo Thiên Chúa chân chính, tốt bụng. Nếu là một Phật tử thì hãy là một Phật tử chân chính. Không có nửa này nửa nọ, ngoài việc chúng ta có thể gây ra sự rối rắm trong tâm.

Trước khi bình luận văn bản, tôi muốn thảo luận về thiền định. Thuật ngữ Tây Tạng về thiền là “gom”, vốn bao gồm việc làm quen với một sự thực hành hay đối tượng cụ thể. Quá trình "làm quen" là một chìa khóa bởi vì sự nâng cao hoặc phát triển của tâm trí đi kèm với sự phát triển của sự quen thuộc với đối tượng đã chọn. Thông qua việc áp dụng liên tục các kỹ thuật thiền định và nuôi dưỡng tâm trí, người ta có thể mong đợi đạt được sự chuyển hóa nội tâm về kỷ luật trong tâm trí. Trong truyền thống Tây Tạng, có những loại thiền chính sau: thiền định phân tích và lập luận. Một loại sử dụng một kỹ thuật phân tích và lập luận cụ thể, được gọi là thiền phân tích hoặc thiền quán. Loại còn lại mang tính hấp thụ và tập trung hơn, được gọi là thiền nhất niệm hay thiền định.

Hãy lấy ví dụ về thiền định về tình yêu thương và lòng từ bi trong nội dung Kitô giáo. Về mặt phân tích của thiền định này, chúng ta sẽ tìm thấy những dòng cụ thể, chẳng hạn như sau: Để thực sự yêu thương Thượng Đế, người ta phải thể hiện tình yêu thương đó thông qua hành động yêu thương đồng loại một cách chân thành, yêu thương người lân cận. Người ta cũng có thể suy ngẫm về tấm gương của chính Chúa Jesus Christ, cách Ngài thực hiện đức hạnh, hành động vì lợi ích của chúng sinh, và cách Ngài sống một cuộc đời từ bi. Loại tư duy này được thể hiện trong khía cạnh phân tích của thiền định về lòng từ bi. Người ta có thể tìm thấy cách thức thúc đẩy sự kiên nhẫn và khoan dung.

Những sự phản chiếu này sẽ giúp bạn phát triển niềm tin sâu sắc vào tầm quan trọng và giá trị của lòng từ bi và sự khoan dung. Một khi bạn đến một điểm nhất định mà bạn cảm thấy hoàn toàn tin tưởng vào sự quý giá và nhu cầu của lòng tử bi và sự cần thiết của lòng khoan dung, bạn sẽ sự cảm nhận được chạm đến, một cảm giác được chuyển hóa từ bên trong. Về điểm này, bạn nên đặt tâm trí của mình một cách nhất quán vào suy nghĩ đó, đồng thời áp dụng bất kỳ phân tích nào khác. Bạn nên tập trung một cách nhất quán vào sự cân bằng, đây là điểm hấp thụ hoặc đặt trọng tâm của thiền định về lòng từ bi. Do đó, cả hai loại thiền đều được áp dụng trong một buổi thiền.

Tại sao chúng ta có thể, thông qua việc áp dụng các kỹ thuật thiền định, không chỉ phát triển mà còn tăng cường lòng từ bi? Điều này là bởi vì lòng từ bi là một loại cảm xúc có tiềm năng phát triển. Nói chung, chúng ta có thể chỉ ra hai loại cảm xúc. Một loại mang tính bản năng hơn và không dựa trên lý trí. Loại cảm xúc khác, chẳng hạn như lòng từ bi hay sự khoan dung, không mang tính bản năng như vậy mà dựa trên lý trí và kinh nghiệm. Khi bạn thấy rõ những cơ sở logic khác nhau cho sự phát triển của chúng và bạn phát triển niềm tin vào những lợi ích này, thì những cảm xúc này sẽ được tăng cường. Điều chúng ta thấy ở đây là sự kết hợp giữa trí tuệ và trái tim. Lòng từ bi tượng trưng cho cảm xúc, hay trái tim, và việc áp dụng thiền phân tích sẽ áp dụng trí tuệ. Vì vậy, khi bạn đạt đến trạng thái thiền định, nơi lòng từ bi được tăng cường, bạn sẽ thấy sự hòa nhập đặc biệt giữa trí tuệ và trái tim.

Nếu bạn xem xét bản chất của những trạng thái thiền tập này, bạn cũng sẽ thấy rằng có những yếu tố khác nhau trong những trạng thái này. Ví dụ, bạn có thể đang tham gia vào quá trình phân tích, suy nghĩ rằng tất cả chúng ta đều là tạo vật của cùng một Đấng Sáng Tạo, và do đó, tất cả chúng ta thật sự là anh chị em. Trong trường hợp này, bạn đang tập trung tâm trí vào một đối tượng cụ thể. Nghĩa là, chủ thể phân tích của bạn đang tập trung vào ý tưởng hoặc khái niệm mà bạn đang phân tích. Tuy nhiên, một khi bạn đã đạt đến trạng thái nhất tâm, khi bạn trải nghiệm sự chuyển hóa bên trong đó, niềm từ bi bên trong bạn, thì không còn tâm trí thiền định và đối tượng thiền định nữa. Thay vào đó, tâm trí của bạn được tạo ra dưới dạng lòng từ bi.

Đây là một vài nhận xét sơ bộ về thiền định. Bây giờ tôi sẽ đọc Phúc Âm.

Các con đã nghe nói rằng: "Mắt đền mắt, răng đền răng." Nhưng Ta bảo các con: Đừng chống cự kẻ làm hại các con. Nếu ai vả má bên phải, hãy đưa cả má bên kia cho họ nữa. Nếu ai muốn kiện các con và lấy áo trong của các con, hãy để họ lấy luôn cả áo ngoài. Nếu có người có thẩm quyền bắt các con đi một dặm, hãy đi với họ hai dặm. Ai xin thì hãy cho, ai mượn thì đừng ngoảnh mặt làm ngơ. (Ma-thi-ơ: 5:38-42)

Việc thực hành lòng khoan dung và nhẫn nại được đề cao trong những đoạn văn này rất giống với việc thực hành lòng khoan dung và nhẫn nại được đề cao trong Phật giáo nói chung. Và điều này đặc biệt đúng trong Phật giáo Đại thừa, trong bối cảnh lý tưởng Bồ tát, khuyến khích cá nhân khi đối mặt với những tổn hại nhất định sẽ phản ứng theo cách bất bạo động và từ bi. Thực tế, người ta gần như có thể nói rằng những đoạn văn này có thể được đưa vào kinh điển Phật giáo, và chúng thậm chí sẽ không được công nhận là kinh điển Kitô giáo truyền thống.

Bạn đã nghe nói rằng họ được dạy rằng: "Hãy yêu thương người lân cận và hãy ghét kẻ thù của bạn." Nhưng điều Ta nói với bạn là: Hãy yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi bạn; chỉ như vậy bạn mới có thể là con cái của Cha trên trời, Đấng khiến mặt trời mọc lên cho cả người tốt lẫn kẻ xấu, và ban mưa cho cả người vô tội lẫn kẻ độc ác. Nếu bạn chỉ yêu thương những người yêu thương bạn, thì bạn mong đợi phần thưởng gì? Ngay cả những người thu thuế cũng làm như vậy. Nếu bạn chỉ chào hỏi anh em mình, thì có gì lạ thường? Ngay cả những người ngoại đạo cũng làm như vậy. Lòng tốt của bạn không được có giới hạn, vì lòng tốt của Cha trên trời không có giới hạn. (Ma-thi-ơ 5:43-48)

Điều này làm tôi nhớ đến một đoạn trong kinh điển Phật giáo Đại thừa được gọi là Thực hành Tập yếu, trong đó Shantideva hỏi: "Nếu bạn không thực hành lòng từ bi với kẻ thù của mình thì bạn có thể thực hành với ai?" Bạn có hiểu không?" Điều này ngụ ý rằng ngay cả động vật cũng thể hiện tình yêu thương, lòng từ bi và sự đồng cảm với những con vật thân yêu của chúng. Vì chúng ta tự nhận mình là những người thực hành tâm linh và con đường tâm linh, chúng ta nên có thể làm tốt hơn động vật.

Những đoạn Phúc Âm này cũng gợi cho tôi nhớ đến những suy ngẫm trong một văn bản Đại thừa khác có tên là Hướng Dẫn Lối sống Bồ Tát, trong đó Tịch Thiên nói rằng việc phát triển thái độ đúng đắn đối với kẻ thù là rất quan trọng. Nếu bạn có thể vun đắp thái độ đúng đắn, kẻ thù của bạn chính là những người thầy tâm linh tốt nhất của bạn bởi vì sự hiện diện của họ mang đến cho bạn cơ hội để nâng cao và phát triển lòng khoan dung, kiên nhẫn và sự hiểu biết. Bằng cách phát triển lòng khoan dung và kiên nhẫn hơn, bạn sẽ dễ dàng phát triển khả năng từ bi và, thông qua đó, lòng vị tha. Vì vậy, ngay cả đối với việc thực hành con đường tâm linh của riêng bạn, sự hiện diện của kẻ thù là rất quan trọng. Phép ẩn dụ được rút ra trong Phúc Âm về việc mặt trời không phân biệt nơi nó chiếu sáng là rất quan trọng. Mặt trời chiếu sáng cho tất cả mọi người và không phân biệt đối xử. Đây là một ẩn dụ tuyệt vời cho lòng từ bi. Nó cho bạn cảm giác về sự công bằng và bao dung của thiên nhiên.

Khi đọc những đoạn này, tôi cảm thấy Phúc Âm đặc biệt nhấn mạnh đến việc thực hành lòng khoan dung và cảm giác công bằng đối với mọi loài. Theo tôi, để phát triển khả năng khoan dung đối với mọi loài, đặc biệt là đối với kẻ thù, điều quan trọng là phải có cảm giác bình thản đối với tất cả. Nếu ai đó nói với bạn rằng bạn không nên thù địch với kẻ thù hoặc bạn nên yêu thương kẻ thù, thì chỉ riêng lời nói đó sẽ không thể khiến bạn thay đổi. Việc tất cả chúng ta cảm thấy thù địch với những người làm hại mình và cảm thấy gắn bó với những người thân yêu là điều hoàn toàn tự nhiên. Đó là một cảm xúc tự nhiên của con người, vì vậy chúng ta phải có những kỹ thuật hiệu quả để giúp chúng ta chuyển đổi từ những cảm xúc thiên vị cố hữu này sang trạng thái bình thản hơn.

Có những kỹ thuật cụ thể để phát triển cảm giác bình thản này đối với tất cả các loài hữu tình. Ví dụ, trong bối cảnh Phật giáo, chúng ta có thể liên hệ khái niệm tái sinh để hỗ trợ việc thực hành tạo ra sự bình thản. Tuy nhiên, khi chúng ta đang thảo luận về việc vun đắp sự bình thản trong bối cảnh thực hành Kitô giáo, có lẽ chúng ta có thể gợi lên ý tưởng về đấng Sáng tạo và rằng tất cả các sinh vật đều bình đẳng vì chúng đều là sản phẩm sáng tạo của cùng một Thượng đế. Trên cơ sở niềm tin này, người ta có thể phát triển cảm giác bình thản. Ngay trước buổi học buổi sáng, tôi đã có một cuộc thảo luận ngắn với Cha Laurence. Ngài nêu rõ rằng trong thần học Kitô giáo, có niềm tin rằng tất cả con người, hình ảnh của Thượng đế, đều có chung một bản chất thiêng liêng. Tôi thấy điều này khá giống với ý tưởng về Phật tính trong Phật giáo. Trên cơ sở niềm tin rằng tất cả con người đều có chung một bản chất thiêng liêng, chúng ta có một nền tảng rất vững chắc, một lý do rất mạnh mẽ, để tin rằng mỗi người chúng ta đều có thể phát triển một cảm giác bình thản thật sự đối với tất cả chúng sinh.

Tuy nhiên, chúng ta không nên coi sự bình thản là mục đích tự thân. Chúng ta cũng không nên cảm thấy mình đang phấn đấu để đạt đến trạng thái thờ ơ hoàn toàn, không còn cảm xúc hay cảm xúc dao động nào đối với kẻ thù, người thân và bạn bè. Đó không phải là điều chúng ta đang tìm kiếm. Điều chúng ta khao khát đạt được, trước hết, là đặt nền móng, tạo ra một khoảng không gian trống trải để ta có thể gieo trồng những suy nghĩ khác. Sự bình thản chính là nền tảng vững chắc mà chúng ta đặt ra đầu tiên. Trên cơ sở đó, chúng ta nên suy ngẫm về những giá trị của lòng khoan dung, sự kiên nhẫn, tình yêu thương và lòng từ bi đối với tất cả. Chúng ta cũng nên quán chiếu về những bất lợi và tiêu cực của lối suy nghĩ vị kỷ, những cảm xúc dao động đối với bạn bè và kẻ thù, và những tiêu cực của việc có những cảm xúc thiên vị đối với người khác.

Điểm mấu chốt là cách bạn sử dụng sự bình thản cơ bản này. Điều quan trọng là tập trung vào những tiêu cực của sự tức giận và thù hận, vốn là những trở ngại chính cho việc nâng cao khả năng từ bi và bao dung của một người. Bạn cũng nên suy ngẫm về những giá trị và đức tính của việc nâng cao lòng khoan dung và kiên nhẫn. Điều này có thể được thực hiện trong bối cảnh Kitô giáo mà không cần phải viện đến bất kỳ niềm tin nào vào sự tái sinh. Ví dụ, khi suy ngẫm về công đức và đức tính của lòng khoan dung và kiên nhẫn, bạn có thể suy nghĩ theo hướng sau: thượng đế tạo ra bạn như một cá thể và ban cho bạn quyền tự do hành động theo cách tương ứng và phù hợp với ý muốn của Đấng Tạo Hóa, hành động một cách nhân từ, có đạo đức, và sống một cuộc đời của một cá nhân có kỷ luật đạo đức, có trách nhiệm. Bằng cách cảm nhận và thực hành lòng khoan dung và kiên nhẫn đối với đồng loại, bạn đang thực hiện mong muốn đó: Bạn đang làm hài lòng Đấng Tạo Hóa. Theo một cách nào đó, đó là món quà tuyệt vời nhất, là sự dâng hiến tốt nhất mà bạn có thể dành cho Đấng Tạo Hóa thiêng liêng.

Trong Phật giáo, có một khái niệm gọi là "cúng dường thực hành" (drupai chöpa): Trong tất cả những lễ vật bạn có thể dâng lên người mà bạn kính trọng, chẳng hạn như lễ vật vật chất, hát những bài ca ngợi khen hoặc những món quà khác, thì lễ vật tốt nhất bạn có thể dâng lên là sống một cuộc đời theo đúng nguyên tắc của đấng thiêng liêng đó. Trong bối cảnh Kitô giáo, bằng cách sống một cuộc đời có kỷ luật đạo đức, dựa trên lòng khoan dung và kiên nhẫn, theo một cách nào đó, bạn đang dâng tặng một món quà tuyệt vời cho Đấng Tạo Hóa. Theo một nghĩa nào đó, điều này hiệu quả hơn nhiều so với việc chỉ cầu nguyện là phương pháp thực hành chính. Nếu bạn cầu nguyện nhưng sau đó không sống theo lời cầu nguyện đó, thì cũng chẳng mang lại nhiều lợi ích.

Một trong những yogi vĩ đại của Phật giáo Tây Tạng, Milarepa, đã nói trong một bài ca về trải nghiệm tâm linh của mình: "Về việc cúng dường vật chất, tôi rất túng thiếu; tôi không có gì để cúng dường. Điều tôi có thể cúng dường dồi dào chính là sự thực hành tâm linh của tôi." Chúng ta có thể thấy rằng, nhìn chung, người có lòng kiên nhẫn và bao dung dồi dào thường có một mức độ thanh thản và tĩnh lặng nhất định trong cuộc sống. Một người như vậy không chỉ hạnh phúc và vững vàng hơn về mặt cảm xúc, mà còn có vẻ khỏe mạnh hơn về mặt thể chất và ít mắc bệnh tật hơn. Người đó có ý chí mạnh mẽ, ăn ngon miệng và có thể ngủ với lương tâm trong sáng. Đây là tất cả những lợi ích của lòng khoan dung và kiên nhẫn mà chúng ta có thể thấy trong cuộc sống hàng ngày của mình.

Một trong những niềm tin cơ bản của tôi là bản chất cơ bản của con người thiên về lòng từ bi và tình cảm. Bản chất cơ bản của con người là dịu dàng, không hung hăng hay bạo lực. Điều này phù hợp với tuyên bố của Cha Laurence rằng tất cả con người đều có cùng một bản chất thiêng liêng. Khi chúng ta xem xét mối quan hệ giữa lòng từ bi và sự khoan dung, chúng ta thấy rằng những thái độ, cảm xúc và đức tính lành mạnh, chẳng hạn như lòng từ bi, sự khoan dung và sự tha thứ, đều liên quan đến sức khỏe thể chất và hạnh phúc. Chúng nâng cao hạnh phúc tinh thần, trong khi những thái độ tiêu cực hoặc không lành mạnh, sự tức giận, thù hận, trạng thái tâm trí bất ổn làm suy yếu sự hiểu biết. Sự tương ứng này cho thấy bản chất con người của chúng ta gần gũi với những thái độ và cảm xúc lành mạnh.

Sau khi bạn đã suy ngẫm về các đức tính khoan dung và kiên nhẫn và cảm thấy cần phải phát triển và nâng cao chúng bên trong mình, bạn nên xem xét các loại và cấp độ khác nhau của sự kiên nhẫn và khoan dung. Ví dụ, trong các kinh điển Phật giáo, ba loại khoan dung và nhẫn nại được mô tả. Loại thứ nhất là trạng thái thờ ơ kiên quyết - người ta có thể chiến thắng nỗi đau hoặc đau khổ mà không bị chúng áp đảo. Đó là cấp độ đầu tiên. Ở trạng thái thứ hai, người ta không chỉ có thể chịu đựng những đau khổ như vậy, mà còn, nếu cần thiết, sẵn sàng và thậm chí sẵn lòng gánh chịu những khó khăn, đức tin và đau khổ liên quan đến con đường tâm linh. Điều này bao gồm việc tự nguyện chấp nhận những khó khăn vì một mục đích cao cả hơn. Thứ ba là một loại kiên nhẫn và khoan dung phát sinh từ một cam kết vững chắc về bản chất của thực tại. Trong bối cảnh thực hành Kitô giáo, loại kiên nhẫn này sẽ dựa trên một đức tin và niềm tin vững chắc vào những điều huyền bí của Tạo hóa. Mặc dù sự phân biệt giữa ba cấp độ khoan dung này được tìm thấy trong các văn bản Phật giáo, chúng cũng có thể áp dụng trong bối cảnh Kitô giáo. Điều này đặc biệt đúng với loại khoan dung và kiên nhẫn thứ hai - chủ động gánh chịu những khó khăn và thử thách liên quan đến con đường tâm linh của bạn./.

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét