Nguyên
tác: The
Three Noble Principles | Lotsawa House
Tác giả: Khenpo Shenga
Anh dịch: Adam
Pearcey, 2007.
Việt dịch: Quảng Cơ / Tuệ Uyển hiệu đính, 2023
***
Như đã nói, “Gốc rễ của con đường Đại thừa nằm trong ba nguyên tắc cao
thượng.”
Tôn Quý Đầu Tiên: Phát Bồ Đề Tâm
Chúng ta bắt đầu bằng việc quy y vì Tam Bảo—Phật, Pháp và Tăng—hoàn toàn phụ
thuộc và bất biến. Sau đó chúng ta xem xét sẽ tuyệt vời biết bao nếu tất cả
chúng sanh, số lượng vô hạn, được giải thoát khỏi những đau khổ của ba cõi luân
hồi, và sẽ tuyệt vời biết bao nếu họ đạt được cấp độ toàn tri và toàn thiện của
Phật Quả. Nếu chúng ta rèn luyện trau dồi những tư tưởng như vậy lặp đi lặp lại,
đến một lúc nào đó chúng ta sẽ phát triển lòng nhân từ chân thành đối với tất cả
chúng sanh. Khi đó, chúng ta không được bằng lòng với nguyện ước muốn giúp đỡ.
Chúng ta phải tự nhủ: “Để dẫn dắt những chúng sanh này, những người đã chăm sóc
tôi với lòng từ bi như vậy trong suốt những cuộc đời từ vô thủy của tôi trong
luân hồi, đến mức giác ngộ viên mãn, tôi sẽ thực hành Pháp, không quan tâm đến
lợi ích của cơ thể hoặc thậm chí là cuộc sống của chính tôi. Với suy nghĩ này,
chúng ta phải tự nỗ lực, bằng thân, khẩu và ý, trong việc thực hành đức hạnh.
Tôn Quý Chính Yếu: Không Quy Chiếu
Chúng ta phải quyết định, với niềm tin chắc chắn, rằng tất cả những gì xuất
hiện với chúng ta chẳng là gì khác ngoài nhận thức bị lừa dối của chính chúng
ta, và thậm chí không có một chút giá trị thực tại nào của một nguyên tử nhỏ nhất.
Nó không là gì ngoài nhận thức ảo tưởng của tâm trí. Sau khi đi đến kết luận
này, chúng ta phải nhắc đi nhắc lại về nó. Tâm trí cũng có thể cảm nhận được
nhưng thiếu sự tồn tại thật sự, và ngay cả khi nó xuất hiện với chúng ta, nó vẫn
mơ hồ và không có thực tế cụ thể. Khi chúng ta nhận ra điều này, chúng ta phải
an trú trong chính tri giác nhận biết đó, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác—chỉ
đơn giản an trụ trong trạng thái cởi mở và rõ ràng sống động đó.
Giữa các thời thiền, chúng ta phải cân nhắc rằng vì mọi thứ chỉ là nhận thức ảo
tưởng của chính chúng ta, nên việc phản ứng với các sự kiện và hoạt động thông
thường như thể chúng có sự tồn tại cụ thể, thật sự là vô nghĩa. Đồng thời, mặc
dù những điều đó là không thật, nhưng chúng ta phải duy trì bồ đề tâm, tình yêu
thương và lòng bi mẫn đối với chúng sinh đang trải qua đau khổ không ngừng. Sau
đó, một lần nữa, chúng ta phải nghỉ ngơi trong thiền định thoát khỏi những suy
nghĩ. Bằng cách rèn luyện dòng thực hành liên tục này, chúng ta sẽ cắt đứt chuỗi
si mê và mang lại lợi ích cho chính chúng ta và những người khác.
Kết luận tôn quý: Sự hồi hướng
Bất cứ nguồn công đức nào mà chúng ta đã tích lũy được—dù lớn hay nhỏ—chúng
ta phải hồi hướng cho sự thành tựu giác ngộ viên mãn của tất cả chúng sanh. Với
ý nghĩ rằng chúng ta đang hồi hướng giống như Văn Thù Sư Lợi, Phổ Hiền tôn kính
và những bậc vĩ đại khác đã làm trong quá khứ, chúng ta có thể trì tụng những lời
cầu nguyện chẳng hạn như Phổ Hiền Hạnh Nguyện[1]
(Samantabhadra’s
Prayer for Good Actions.)
An trú trong điều kiện tự nhiên, vượt khỏi tâm bình thường, là Pháp thân,
Luôn bận bịu với hoạt động là nguyên nhân của luân hồi.
Tại thời điểm quan trọng này, ranh giới phân chia giữa sự tồn tại có điều kiện
và sự bình yên của niết bàn,
Hãy hướng tâm về Pháp, hành giả của tôi!
***
Một tu sĩ-môn đồ của Gyalwang Karmapa đã
yêu cầu một vài lời hướng dẫn, và vì vậy tôi, Shenpen Nangwa, đưa ra lời khuyên
ngắn gọn này.
| Translated by Adam Pearcey,
2007.
Bibliography
Tibetan Edition
gzhan phan chos kyi snang ba. Zhal gdams 'bel
gtam gyi skor. Rewalsar, Distt. Mandi, H.P., India: Zigar Drukpa Kargyud
Institute, 1985, pp. 33–35 (17a–18a)
Version: 1.2-20220112
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét